Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Mọi người đều biết, cả đời của Tầm Kim Thử không thể nào có được thành tựu quá lớn, nhưng cái cảnh tượng trước mắt này đây, quả thật đã làm đảo lộn hết tất cả sự hiểu biết của bọn họ.

Người của Nam Cung gia bước hết xuống xe ngựa, chậm rãi đi về phía hai người Khinh Yên và Diệp Linh.

Tuy nhiên, thời khắc này, lại không có một người nào chú ý tới, khi mà Nam Cung Vân Dật nhìn thấy đám người của Khinh Yên, thì hắn ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người....

Những người khác có lẽ không quen biết với đám người Khinh Yên, nhưng mà, một người thường xuyên đến tìm Vân Lạc Phong như hăn, làm sao lại có chuyện chưa từng gặp qua đám người Khinh Yên cho được?

Nam Cung Vân Dật hung hăng vỗ vỗ đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người Khinh Yên tràn ngập sự kinh ngạc.

Hắn không hiểu, tại sao đám người Khinh Yên lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ.... Vân Lạc Phong có quan hệ gì đó với Y Tháp?

"Vị cô nương này, mời cô dẫn đường!" trên mặt Nam Cung Khánh để lộ ra một nụ cười.

Tuy rằng ông ta cũng rất bất mãn với việc làm này của Y Tháp, nhưng nếu như bây giờ mà từ chối làm theo, thì chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Mọi việc nên lấy đại cuộc làm trọng!

"Mặt khác...." Khinh Yên mỉm cười, tiếp tục nói: "Tiêu thư nhà ta còn có lệnh, ngoại trừ gia chủ cùng công tử tiểu thư của tam đại gia tộc, thì tất cả những người còn lại đều phải ở bên ngoài chờ đợi."

Sắc mặt của Âu gia chủ hoàn toàn đen đen mức không thể đen hơn được nữa: "Các ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!"

Khinh Yên liếc nhìn ông ta, như cười như không, nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ Âu gia chủ cho rằng Y Tháp chúng ta sẽ gây bất lợi cho ông? Nếu như chúng ta thật sự muốn gây bất lợi cho ông thì mấy tên thị vệ này há có thể ngăn cản? Tiểu thư nhà ta hạ lệnh như vậy chẳng qua là do Y Tháp chúng ta quá nhỏ, không chứa được nhiều người như thế, cho nên chỉ có thể để bọn họ chờ đợi ở bên ngoài."

"Phụ thân!"

Mắt thấy Âu gia chủ lại sắp sửa bùng nổ, Âu Nhã vội vàng kéo lấy ống tay áo ông ta, nhỏ giọng nói: "Mang theo những thị vệ này cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ để bọn họ lại đây. Hơn nữa, con dám chắc, Y Tháp tuyệt đối sẽ không dám gây bất lợi cho chúng ta!"

Âu gia chủ hừ một tiếng, híp lại hai tròng mắt vừa lóe lên tia hàn quang.

"Y Tháp các ngươi nhất định sẽ hối hận vì việc làm hôm nay! Chúng ta đi!"

Âu gia chủ phất mạnh ống tay áo một cái, để lại thị vệ mà một mình tiến vào Tây thành.

"Cha, mẹ!" sau khi tất cả người của tam đại gia tộc rời đi, tiểu cô nương với khuôn mặt nhỏ mông lung của mình rốt cuộc cũng có phản ứng, giọng nói mang đầy tính trẻ con non nớt của bé chậm rãi vang lên trên đường phố an tĩnh: "Người của Y Tháp thật là oai phong, sau này khi con lớn lên, con cũng muốn gia nhập vào Y Tháp!"

Lúc này đây, trong lòng của tiểu cô nương kia, đã gieo xuống một hạt giống, hơn nữa, vào mười mấy năm sau, bé vẫn luôn vì mục tiêu này mà phấn đấu không ngừng.

Cũng chính vì sự cố phát sinh trong ngày hôm nay, đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc đời của bé.

_____

Y Tháp.

Yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Mọi người đều đang vùi đầu làm việc, thậm chí không có một người nào bước tới tiếp đón người của tam đại gia tộc.

Cuối cùng, người của tam đại gia tộc không thể nhìn được nữa, mở miệng hỏi: "Chúng ta tới nơi này ít nhất cũng có tám canh giờ* rồi, tháp chủ của các ngươi chừng nào mới chịu ra hả?"

(*tám canh giờ là 16 tiếng đồng hồ. Nguyên văn cover viết là tám canh giờ. Cho nên thật sự bội phục đám người này kiên nhẫn dễ sợ.)

"Đợi đi!"

Người thiếu niên kia cũng không có ngẩng đầu lên, nói: "Ông cho rằng tháp chủ của chúng ta cũng rãnh rỗi giống như ông vậy sao? Chờ sau khi tháp chủ giải quyết xong công việc rồi, tự nhiên sẽ đến gặp các người!"

Sắc mặt Âu gia chủ lại trầm xuống lần nữa, nhưng ông ta không có cách nào phát tác, chỉ có thể gắt gao siết chặt tay vịn của ghế, mượn đạo lực này mà phát tiết ra lửa giận trong lòng.

Thời gian chậm rãi trôi đi, sự kiên nhẫn của Âu gia chủ hoàn toàn bị bào mòn, rầm một tiếng, bàn tay ông ta đập mạnh lên mặt bàn, lạnh giọng quát lớn đầy phẫn nộ.

"Bảo tháp chủ của các ngươi lập tức tới gặp ta!"

Đáng tiếc, không có một người nào để ý tới ông ta, tất cả mọi người đều cúi đầu làm việc, thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn đến ông ta một cái.

Sắc mặt của Ngô gia chủ và Nam Cung Khánh cũng không được tốt mấy, tốt xấu gì thì bọn họ cũng là gia chủ của tam đại gia tộc, thế mà tháp chủ Y Tháp lại dám treo cao giá đến như vậy, bắt bọn họ chờ mãi ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.