Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Tốt xấu gì thì cũng là con trai duy nhất của mình, làm sao có thể nhẫn tâm đem nó trục xuất khỏi gia tộc cho được?

Mộ Thiên Thiên siết chặt hai nắm tay, bà ta cùng Nam Cung Lam đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sát ý hiện lên trong mắt đối phương.

Nam Cung Vân Dật quyết không thể giữ!

Hắn đã uy hiếp tới địa vị của hai mẹ con họ rồi!

Nhiều năm trước, sau khi Mộ Thiên Thiên sinh hạ Nam Cung Lam, thì không cẩn thận làm tổn thương đến thân thể của mình, làm cho bản thân không cách nào mang thai được nữa. Thế cho nên, bà ta vì muốn để cho con gái mình là Nam Cung Lam có thể bước lên vị trí gia chủ Nam Cung gia mà không tiếc hạ độc thủ, khiến cho tất cả thị thiếp của Nam Cung Khánh đều không thể mang thai.

Ai mà ngờ được, sau này lại đột nhiên nhảy ra một Nam Cung Vân Dật.

Bà ta đã làm nhiều như vậy rồi, làm sao có thể cam tâm bỏ dở giữa chừng?

Cho nên, Nam Cung Vân Dật cần phải chết!

"Gia chủ.... "

Chúng trưởng lão còn muốn nói thêm gì đó, thì Nam Cung Khánh đã đứng lên, cắt ngang lời bọn họ.

"Dật nhi cũng mới chỉ vi phạm lần đầu, cho nên ta chỉ xử phạt nhẹ, trong mấy ngày này cứ để nó đống cửa hối lỗi, để tránh sau này phạm phải cùng một sai lầm!"

Dứt lời, Nam Cung Khánh phất nhẹ vạt áo, bước nhanh rời khỏi đại sảnh.

"Mẹ..."

Nam Cung Lam đứng lên, trên khuôn mặt thanh lệ dâng lên sát khí.

Mộ Thiên Thiên quăng cho Nam Cung Lam một ánh mắt, ý bảo Nam Cung Lam tạm thời đừng nóng nảy.

Nói thế nào thì hiện tại ở bên cạnh Nam Cung Vân Dật cũng có hai con linh thú bảo vệ, muốn đối phó với hắn cũng không phải là chuyện dễ.

Chuyện này, bọn họ cần phải bàn bạc kỹ càng hơn.

______

Sân viện.

Ánh mặt trời soi rọi xuống dưới, dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của bạch y thiếu nữ.

Vân Lạc Phong lười biếng nằm trên ghế quý phi mà nghe người bên cạnh hồi báo, hai mày khẽ nhíu lại, sau đó lại mỉm cười.

"Chủ tử!" Diệp Linh dừng lại một chút, cất tiếng hỏi: "Chúng ta có cần phái người đi cứu Nam Cung công tử hay không?"

"Không cần!" Vân Lạc Phong ngắm nghía mấy sợi tóc của mình, cười khanh khách mà nói: "Ngày mai, Nam Cung gia sẽ tự động thả người! Còn về Nam Cung, hiện giờ không có người nào có thể tổn thương đến hắn, về chuyện này ta rất yên tâm. Ngươi lui xuống trước đi, giám sát kỹ Ngô gia!"

"Dạ, chủ tử!"

Dứt lời, Diệp Linh chắp chắp nắm tay, rồi lui xuống.

Trong nháy mắt mà Diệp Linh vừa rời khỏi, thì từ linh hồn của Vân Lạc Phong liền truyền tới hai giọng nói.

Sau khi nghe thấy hai giọng nói này, Vân Lạc Phong liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế quý phi, ý cười bên môi của cô càng thêm sâu.

"Chủ nhân, trong khoảng thời gian mà ta không ở đây, có phải lại có kẻ nào không có mắt mà trêu chọc vào chủ nhân hay không?"

Giọng nói này mang theo tính trẻ con đủ cả mười phần, trong đó còn pha lẫn một chút tùy hứng.

"Ta thì lại cảm thấy, bất luận là kẻ nào, chỉ cần trêu chọc phải chủ nhân thì đều không có kết cục gì tốt."

Giọng nói này, điển nhã mà cao quý,  qua giọng nói, có thể hình dung ra được, chủ nhân của nó khẳng định là một nữ tử ung dung hoa quý.

Vân Lạc Phong nhướng một bên mày: "Các ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh?"

Lời nói vừa dứt, thì bỗng nhiên có hai tia sáng chợt lóe lên giữa khoảng không, rồi xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.

Ánh sáng lui đi, chỉ thấy từ trong hai đạo ánh sáng kia, một thiếu niên với y phục màu xanh trên người, khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo nét trẻ con với nụ cười tươi không dứt, tuổi ước chừng trên dưới mười bốn mười lăm, môi hồng răng trắng, đáng yêu đến mức như có thể nặn cả ra nước.

Trong ánh sáng còn lại là một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy dài kim sắc, đầu đội vương miệng, ung dung hoa quý, dịu dàng điển nhã, tựa như một nữ hoàng cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ.

"Chủ nhân, ta rốt cuộc cũng hóa thành người rồi, ta rất nhớ người a~!"

Thiếu niên mở rộng hai tay, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong mà lao tới, hai cánh tay của hắn ôm chặt lấy cả người Vân Lạc Phong, đôi mắt còn phóng đầy tia sáng màu vàng.

Nữ tử kia lại nhấp môi cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, vẻ cao quý làm người ta không dám xâm phạm.

"Trà Sữa, chuột hậu!"

Nhìn hai người trước mắt, Vân Lạc Phong nở nụ cười tà khí: "Chúc mừng hai người các ngươi đã hóa người thành công!"

Từ sau khi ăn vào Hóa Nhân Quả do Tiểu Thụ đưa cho, hai người bọn họ liền rơi vào giấc ngủ say, thời gian qua chưa từng tỉnh lại một lần, cho đến tận lúc này, sau khi đã hóa thành hình người thành công, bọn họ mới có thể tỉnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.