Edit: Sahara
"Nam Cung, kỳ thật, những năm gần đây, ta đã gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng trả giá rất nhiều gian khổ, mà mục đích của tất cả những việc ta làm, chỉ có một, đó là sống sót."
Cô chỉ nghĩ liều mạng để tồn tại, không hơn!
"Hảo huynh đệ!"
Nam Cung Vân Dật vỗ vỗ bả vai Vân Lạc Phong, kiên định gật gật đầu: "Ta sẽ không để cho ngươi phải thất vọng, một đêm thời gian, vậy là đủ rồi!"
Nhìn thấy khuôn mặt kiên định của Nam Cung Vân Dật, Vân Lạc Phong mỉm cười: "Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến bước này thôi, tiếp theo thì phải dựa vào chính ngươi, nếu tất cả mọi việc đều dựa vào ta, thì con đường mà ngươi đi được, sẽ không quá xa."
"Cám ơn!" thần sắc trên mặt Nam Cung Vân Dật mang theo một tia cảm kích: "Như vậy là đủ rồi, ngươi đã giúp ta quá nhiều rồi! Vân Lạc Phong, ngươi chờ ta, sau này bất kể là ngươi đi đến nơi đâu, ta cũng sẽ đuổi theo bước chân của ngươi!"
Vân Lạc Phong nhìn Nam Cung Vân Dật một cái, rồi xoay người nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền cất bước đi về phía trước, thân ảnh bạch y như tuyết dần dần biến mất trong tầm mắt của Nam Cung Vân Dật.
_____
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bên ngoài tiền viện, vô số thiếu niên tài tuấn đang ở ngoài cửa nhìn ngó xung quanh không ngừng.
Bọn họ phải thông qua do hỏi hết mấy lần, mới biết được Vân Lạc Phong cư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891744/chuong-1086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.