Edit: Sahara
Cũng nhờ vào ánh mắt này của Mộ Sở, mà đã khơi lên một tia hứng thú của Vân Lạc Phong đối với hắn.
Con dã thú này nếu được bồi dưỡng tốt, nói không chừng có thể sẽ trở thành một trợ lực cho cô....
"Nếu ta bảo ngươi đi giết người của Ngô gia, ngươi có làm được hay không?" Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn về phía Mộ Sở, hỏi.
Mộ Sở ngẩn người, hiển nhiên là hắn chưa từng tính tới khả năng Vân Lạc Phong sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy.
Cho nên, hắn im lặng suy tư khá lâu.
Nửa ngày sau, Mộ Sở mỗi trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong: "Những năm qua, Ngô gia vẫn luôn xem ta như hạ nhân mà đối đãi, ta từng bị họ đánh không ít lần, cũng từng chịu lạnh, chịu đói. Thế nhưng, nếu không nhờ có Ngô gia thì ta đã sớm chết đói ở đầu đường từ lâu rồi, muội muội ta cũng sẽ bệnh nặng mà chết."
"Ngô gia dù bất nhân bất nghĩa, nhưng cũng đã cho hai huynh muội chúng ta một con đường sống, cho nên, ta chỉ có thể đồng ý với cô, nếu như có ngày Ngô gia đối địch với cô, thì ta sẽ đứng về phía cô, bằng không, ta sẽ không đi giết người của Ngô gia!"
Mặc dù hắn nóng lòng muốn cứu muội muội, nhưng không thể vì vậy mà vong ân phụ nghĩa!
Mà hắn cũng hiểu rõ, một khi hắn nói ra những lời này, Vân Lạc Phong sẽ càng không chịu giúp hắn....
Nghĩ đến đây, Mộ Sở từ từ nhắm hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891722/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.