Edit: Sahara
Thanh Mộc ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên mà nhìn bốn chữ Thiên Hồi Đế Quốc được điêu khắc tinh tế rõ ràng trên miếng ngọc bài, tiếp theo ánh mắt ông hơi có chút dại ra mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, vừa... Vừa rồi cô đã đến tầng thứ mấy?"
Vân Lạc Phong nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ hết nửa ngày mới đáp: "Hình như là tầng thứ tám, sau khi ta chữa khỏi bệnh cho người bệnh ở tầng tám, thì liền xuất hiện miếng ngọc bài này, ta vốn định nhặt lên xem thử, ai ngờ chỉ vừa chạm vào thì liền bị đưa ra bên ngoài rồi!"
Ầm!
Tựa như sét đánh giữa trởi quang, toàn bộ hội trường cũng vì vậy mà bỗng trở nên lặng im không một tiếng động.
Ánh mắt của những người đó có ngạc nhiên, có khiếp sợ, thậm chí còn có cả cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Đừng nói là Liễu Thần Dật đang đứng ở một bên không hiểu rõ chuyện gì, mà ngay cả bản thân Vân Lạc Phong cũng ngẩn ngơ, nghiễm nhiên là cô cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
"Cô thật sự đã trị hết người bệnh ở tầng tám?"
Hô hấp của Thanh Mộc bỗng trở nên dồn dập, nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt mà hỏi.
Dưới ánh mắt đầy kích động của lão nhân gia, Vân Lạc Phong chậm rãi gật đầu.
Thực tế mà nói, câu hỏi này của Thanh Mộc là quá dư thừa, chỉ bằng vào miếng ngọc bài mà Vân Lạc Phong đưa cho ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891649/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.