Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

****tựa đề chương trước là chọc gậy bánh xe (1); chương này trong nguyên tác đổi thành đào góc tường. Ý nghĩa như nhau nên Sa giữ nguyên tác. Chú thích để cả nhà không nghĩ là edit sai.

____

Nửa ngày sau, cung nữ kia mới hồi thần lại, liền vội vội vàng vàng chạy về tẩm cung của Lăng Quý Phi.

Bên trong tẩm cung.

Lăng Quý Phi sau nghi nghe xong lời bẩm báo thêm mắm thêm muối của cung nữ kia, tức giận đến nỗi đem chén trà trong tay đập mạnh xuống đất.

"Nữ nhân Vân Lạc Phong này, đúng là không biết tốt xấu, vốn dĩ bổn cung còn nể tình ả có một chút bản lĩnh, có ý muốn thu ả làm thủ hạ, không ngờ ả lại to gan dám không tới gặp bổn cung! Đã vậy còn muốn đích thân bổn cung tới cửa bái phỏng ả ta? Thật sự không biết ả lấy đâu ra thể diện lớn như vậy mà thốt ra những lời này?"

Cung nữ kia sợ đến mức không dám nói một lời nào, cứ run run rẩy rẩy mà quỳ yên dưới đất.

Con ngươi Lăng Quý Phi bỗng nhiên đảo đảo vài cái, sau đó im lặng mỉm cười.

"Vân Lạc Phong, ngươi đã không nể mặt bổn cung trước, vậy thì đừng trách ta sao lại vô tình! Không trừ khử ngươi, trong lòng bổn cung thật sự không thoải mái!"

Đặc biệt là nữ nhân kia lớn lên còn xinh đẹp như thế?

Hiện giờ, tuy rằng bệ hạ vẫn chưa để Vân Lạc Phong vào mắt, nhưng nếu như Vân Lạc Phong kia không biết liêm sỉ mà muốn câu dẫn bệ hạ, thì có nam nhân nào có thể cự tuyệt được sự dụ hoặc của mỹ sắc đâu chứ?

Nói đến cùng, trên đời này có nữ nhân nào mà không ham hư vinh, mê quyền thế?

"Tiểu Phưởng, ngươi đi một chuyến đến dịch trạm, báo cho hoàng tử Khâu Hoa Phi của Lam Tường Quốc biết, bảo hắn trong cuộc tỷ thí ngày mai, bất luận thế nào cũng phải giết bằng được Vân Lạc Phong kia cho ta! Điều kiện là, bổn cung sẽ giúp hắn đột phá thực lực!"

Hôm nay là thi đấu hạng mục y thuật, ngày mai chính là thi đấu hạng mục chiến đấu!

Trên lôi đài, vốn không cho phép xảy ra thương vong, thế nhưng đao kiếm không có mắt, nếu như Vân Lạc Phong gặp phải bất hạnh bỏ mình, thì cũng không thể trách tội lên đầu của Lam Tường Quốc....

Nghĩ như vậy, ý cười của Lăng Quý Phi càng sâu hơn, sự âm hiểm trong mắt đẹp càng nồng đậm.

"Dạ, nương nương!"

Cung nữ kia hành lễ, cung kính lui xuống.

Lăng Quý Phi lạnh lùng nhìn theo phương hướng cung nữ rời đi, nghiến răng nghiến lợi: "Vân Lạc Phong, nếu ngươi không chịu để cho bổn cung sử dụng, vậy thì chỉ có con đường.... chết!"

_____

Ngự thư phòng, bao trùm một mảnh không khí nghiêm túc.

Long Nguyên với một thân long bào kim sắc ngồi uy nghi trên long ỷ, thần thái nghiêm túc mà nhìn lão giả đang đứng bên dưới.

"Thanh Mộc, lúc này mà khanh đến tìm trẫm là có chuyện gì? "

Thanh Mộc chắp nắm tay: "Bệ hạ, vi thần cho rằng, Vân Lạc Phong kia cực kỳ có thiên phú, thêm một thời gian nữa, chỉ sợ Vân Lạc Phong sẽ trở thành một đại y sư dương danh thiên hạ, vi thần cả gan thỉnh cầu bệ hạ hiệp trợ cho thần chiêu mộ Vân Lạc Phong!"

"Y sư dương danh thiên hạ?" Long Nguyên nở nụ cười, nụ cười kia tràn đầy châm chọc: "Thanh Mộc, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Vân Lạc Phong kia xác thật là có học thức uyên bác, nhưng điều đó không có nghĩa là bản lĩnh của cô ta cũng cường đại như vậy! Khảo nghiệm y thuật không phải chỉ có mỗi học thức không thôi, mà còn phải xem khả năng ứng biến, hơn nữa.... Năng lực chữa bệnh cũng phải cao minh! Vân Lạc Phong kia còn không phải chỉ là được đọc qua vài quyển cổ thư, từ trong đó tìm ra được phương pháp xử lý Tuyết Tầm, cái này đâu thể chứng minh được năng lực thật sự của cô ta!"

Thanh Mộc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền trở nên nôn nóng: "Bệ hạ, xin ngài tin tưởng vào con mắt nhìn người của vi thần, Vân Lạc Phong kia tuyệt đối không phải là vật trong ao! Sớm muộn cũng sẽ có một ngày Vân Lạc Phong biến hóa thành rồng, đến lúc ấy mới bắt đầu chiêu mộ, chỉ e là đã quá muộn!"

"Thanh Mộc, khanh không cần phải nhiều lời, Thiên Hồi Đế Quốc của trẫm không có chỗ đứng cho Vân Lạc Phong kia!" Long Nguyên phất tay, thái độ thờ ơ lạnh nhạt gần như vô cảm.

Thanh Mộc chán nản thở dài, ông hơi hơi hé miệng, muốn khuyên bảo hoàng đế thêm hai câu, lại thấy Long Nguyên đã nhắm hai mắt lại, nghiễm nhiên là không còn muốn nghe thấy lời nói của ông nữa.

Thanh Mộc chỉ đành cười khổ một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi ngự thư phòng.

Ngoài cửa, Cát Dương đang đứng đó đợi Thanh Mộc, thấy khuôn mặt Thanh Mộc tràn đầy bất đắc dĩ mà trở ra thì ông liền đoán được ngay kết quả.

"Bệ hạ không đồng ý chiêu mộ Vân cô nương?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.