Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Đột nhiên, Vân Tiêu cầm lấy tay phải của Vân Lạc Phong, mày kiếm nhíu chặt: "Tay phải của nàng sao lại thế này?"

Vân Lạc Phong bất giác giật mình sửng sốt.

Vừa rồi Vân Tiêu mất rồi lại trở về đã làm cho cô quá vui mừng mà quên hết mọi thứ, quên luôn cả việc phải che giấu cánh tay đã phế của mình.

Nhưng mà, dựa vào tính tình cẩn thận mọi chuyện liên quan đến mình của Vân Tiêu mà nói, thì tình trạng này của mình cũng không giấu được chàng bao lâu.

Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong bỗng thấy chột dạ, cô bỗng chuyển tầm mắt sang Cốc chủ Huyền Âm Cốc đang há hốc mồm, con ngươi đảo một vòng rồi chỉ thẳng mặt Cốc chủ mà nói: "Là ông ta đánh!"

Cốc chủ vốn đang khiếp sợ vì chuyện Vân Tiêu xé không gian để trở lại, ai ngờ lại đột nhiên nghe thấy một câu vu khống này của Vân Lạc Phong, tức khắc, chân ông ta liền lảo đảo, suýt chút nữa là ngã quỵ trên đất.

"Ngươi nói bậy gì đó?"

Cốc chủ tức đến mức cả người run rẩy.

Ngay cả đầu ngón tay của con nha đầu này mình còn chưa chạm qua, thì làm sao mà đánh nó tàn phế được chứ?

Đáng tiếc, Vân Tiêu đối với lời Vân Lạc Phong nói là luôn luôn tin tưởng không hề có chút nghi ngờ nào. Sau khi nghe Vân Lạc Phong nói vậy, đôi mắt lãnh khốc liền dừng lại trên người Cốc chủ, sát khí trên người cuồn cuộn triển khai, nháy mắt đã bao phủ cả Huyền Âm Cốc.

Kết cục của Cốc chủ chỉ có một chữ, thảm!

Có thể dùng câu thảm đến không nỡ nhìn mà hình dung!

Ông ta ngay cả một câu kêu cứu cũng không kịp kêu thì đã bị Vân Tiêu thiên đao vạn quả, ngay cả chết toàn thây cũng không được!

Vân Lạc Phong cười tủm tỉm nhìn Cốc chủ bị Vân Tiêu hành hạ đến chết, ý cười trong mắt lại càng sâu.

Không còn cách nào, ai bảo Vân Tiêu đối với cô quá quan trọng làm chi!

Nếu để Vân Tiêu biết được mình vì giúp chàng mà khiến cánh tay bị tàn phế, vậy có khác gì là muốn chàng đau đớn tự trách đến chết chứ?

Nếu vậy, còn không bằng cứ hất thao nước bẩn này lên người tên Cốc chủ.

Cũng đáng đời cho chúng dám đánh chủ ý lên người Vân Tiêu.

Nhìn Vân Tiêu bình an trở về, tâm trạng Vân Lạc Phong cũng được lơi lỏng đi đôi chút, cô khoanh chân ngồi xuống đất, để ý thức của mình tiến vào trong không gian thần điển.

Bởi vì cô đang nóng lòng muốn biết, rốt cuộc cây nhỏ kia đã nảy sinh ra biến hóa gì?

Lúc này đây, trên một khoảng đất nhỏ trong dược điền, Tiểu Mạch và Hỏa Hỏa đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía đó, ánh mắt của hai người họ giống như là đang nhìn thấy một con quái vật.

Vân Lạc Phong nương theo tầm mắt của hai người mà nhìn, tức khắc liền thấy ngay một em bé mũm mĩm, mình mặc một cái yếm đang ngồi trên mặt đất, tuy nhiên, mặt của đứa bé này lại rất mơ hồ, không cách nào nhìn rõ được diện mạo của nó, chỉ là cái tiếng cười khanh khách kia nghe rất vui tai, dường như đang thể hiện tâm trạng tò mò của nó đối với cái thế giới mới này.

Còn về cái cây nhỏ kia trong dược điền..... Thì đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.

"Tiểu Mạch, Hỏa Hỏa, đã xảy ra chuyện gì? " Vân Lạc Phong xoay người lại, hỏi.

Hỏa Hỏa lắc lắc đầu: "Muội cũng không biết, vừa rồi đột nhiên nghe thấy tiếng rắc thật lớn, sau đó thì thân của cái cây muốn ăn thịt muội nứt toác ra, tiếp theo, nó liền biến thành cái thằng nhóc kia..."

Vân Lạc Phong lại chuyển tầm mắt về phía Tiểu Mạch.

Cả người Tiểu Mạch bỗng giật mình một cái, lúc này mới hồi thần lại từ sự khiếp sợ vừa rồi, kích động mà nói: "Chủ nhân, lần này chúng ta phát tài rồi, thứ này chính là loại cây có thể hóa thành người trong truyền thuyết, Hóa Nhân Thụ. Chỉ là giống loài của nó muốn hóa người đều có tỷ lệ nhất định. Tuy nhiên, một khi nó hóa người thành công, nếu như nuôi dưỡng tốt, sau này nó sẽ trở nên thập phần cường đại. Không ngờ tới, loại chuyện tốt thế này lại rơi xuống đầu chúng ta!"

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mi: "Vậy tại sao ta lại không thể nhìn rõ được diện mạo của nó?"

"Chủ nhân, Hóa Nhân Thụ không có hình dạng và giới tính! Sau khi hóa người đều cần chủ nhân tưởng tượng ra hình dáng cho nó, người muốn nó có hình dáng thế nào thì chỉ cần tưởng tượng, sau khi nó lớn lên sẽ có vẻ ngoài giống y như là chủ nhân mong muốn..."

Vân Lạc Phong vỗ vỗ cằm.

Muốn cho cây nhỏ biến thành hình dáng gì?

Bỗng nhiên, trong đầu Vân Lạc Phong hiện ra một gương mặt lãnh khốc.

Không biết có thể biến đứa bé này thành phiên bản thu nhỏ của Vân Tiêu hay không ta?

Ngay lúc trong đầu Vân Lạc Phong nghĩ đến gương mặt của Vân Tiêu và xuất hiện ý niệm này, thì ngũ quan của đứa bé kia cũng từ từ trở nên rõ ràng hơn, nụ cười của nó cực kì tươi sáng, hướng về phía Vân Lạc Phong mà múa may cánh tay ngắn ngủn ú nần của mình, đôi mắt và cái mũi kia hoàn toàn giống hệt như Vân Tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.