Edit: Sahara
Người nam nhân này, cho dù là hôn mê bất tỉnh thì cũng kháng cự lại sự tiếp xúc của mình.
Ngay cả chạm vào mặt cũng không được.
Cái cảm giác này, thật giống như là trinh tiết liệt nữ, vị chính trượng phu nhà mình mà thủ thân như ngọc.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
Người bên ngoài tựa hồ nghe thấy động tĩnh quá lớn nên đột ngột phá cửa mà vào.
Hồn Vũ nhanh tay lau chùi vết máu trên khóe miệng, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, sắc mặt hồi phục lại vẻ bình thản như cũ.
"Không có gì, ta chỉ không cẩn thận nên mới bị té ngã, không có việc của các ngươi, lui xuống đi!"
"Dạ!"
Bọn thị vệ không dám nói gì thêm, ôm quyền thi lễ rồi cùng lui xuống.
Hồn Vũ cũng không có nán lại lâu, cô ta quay đầu lại nhìn nam nhân đang hôn mê nằm trên giường lần cuối, đáy mắt bỗng xẹt qua một tia phức tạp dị thường.
Cô ta không biết, rốt cuộc bản thân nghe theo lời phụ thân như vậy là đúng hay là sai?
Cũng không biết, bản thân đối với nam nhân này nhất kiến chung tình, có phải là đã phạm phải sai lầm rất lớn hay không...
Nếu như đây thật sự là sai lầm, thì cô cũng muốn cứ tiếp tục sai lầm như thế.
Nghĩ vậy, Hồn Vũ liền xoay người rời đi, cả người nhanh chóng biến mất trong ánh nắng mặt trời lộng lẫy.
______
Ở một chỗ không xa tại Huyền Âm Sơn, trong một khu rừng, Vân Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891595/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.