Edit: Sahara
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Vân Lạc Phong vừa mới về tới phòng mình thì liền đóng cửa phòng lại, dùng linh hồn truyền âm mà gọi Hỏa Hỏa đến.
Nửa ngày sau, Hỏa Hỏa với vẻ mặt buồn ngủ mông lung đẩy cửa mà vào. Đôi mắt to tròn đáng yêu ngập tràn vẻ mệt mỏi.
"Chủ nhân, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hỏa Hỏa!" sắc mặt Vân Lạc Phong có hơi nặng nề: "Tối nay chúng ta phải rời khỏi Diệp gia!"
"A?"
Hỏa Hỏa vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, nhìn Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ phải đi?"
"Đúng vậy, gần đây ta cứ càng ngày càng cảm thấy bất an, dường như ta cảm giác được Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì đó không may! Cho nên ta cần phải rời khỏi Diệp gia!"
Ước định một tháng giữa cô và Vân Tiêu còn chưa đến kỳ hạn, nhưng cô lại không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Bất luận thế nào cô cũng phải đi tìm Vân Tiêu!
"Chủ nhân, tỷ đây là muốn bỏ trốn à? Không báo một tiếng với đám người Diệp Cảnh Thần sao?"
"Nếu như bọn họ mà biết thì chắc chắn sẽ không cho ta đi!" Vân Lạc Phong khẽ nâng mặt lên: "Cho nên ta định sẽ để lại một phong thư!"
"Được!" biểu tình của Hỏa Hỏa cũng trở nên trịnh trọng: "Bất luận chủ nhân tỷ đi nơi nào, muội cũng sẽ đi theo!"
"Chúng ta lập tức xuất phát!"
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt.
Vân Tiêu, chàng nhất định phải chờ ta, chân trời góc bể, ta cũng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891593/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.