Edit: Sahara
Bình minh hôm sau.
Vân Lạc Phong vừa thức giấc, thì liền đối diện ngay với một đôi mắt đầy ôn nhu.
Gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia, chỉ khi đối diện với Vân Lạc Phong cô, mới thể hiện ra tình ý miên man tràn đầy như thế.
"Tỉnh rồi?" Vân Tiêu vòng tay ôm lấy eo Vân Lạc Phong: "Vừa vặn ta có chuyện muốn nói với nàng, ta có khả năng phải rời khỏi đây một thời gian, nàng cứ ở lại Diệp gia chờ ta, ta rất mau sẽ quay về!"
Tại Diệp gia có mấy người Quân Phượng Linh bảo hộ, Vân Lạc Phong của hắn sẽ được an toàn.
Đây là lý do mà Vân Tiêu yên tâm rời đi!
"Không đợi mấy người lão gia tử tới đây sao?" Vân Lạc Phong nhàn nhạt nhướng mày, hỏi.
Vân Tiêu dừng lại một chút, rồi nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ ta sẽ về trước khi bọn họ tới! Nếu như trong khoảng thời gian ngắn mà ta không thể trở về bên cạnh nàng thì nàng cũng không cần phải lo lắng cho ta!"
"Vân Tiêu, chàng muốn đi làm cái gì?" Vân Lạc Phong nhíu mày lại, vẻ tà khí trên mặt lúc này ngập tràn lo lắng.
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày: "Bạch Túc là một tai họa, không diệt trừ hắn, ta không cách nào yên tâm được! Nàng ở lại Diệp gia chờ ta, ta rất nhanh sẽ quay về!"
"Được!"
Vân Lạc Phong cô chưa bao giờ ngăn cản Vân Tiêu đi làm bất cứ chuyện gì.
Bởi vì cô cho Vân Tiêu tất cả sự tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891590/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.