Edit: Sahara
"Nhưng mà, trước giờ ta chưa từng gặp qua ngài mà!"
Diệp Thiên cảm thấy bản thân mình còn oan hơn cả Đậu Nga, ông làm sao mà biết được hồ tổ tông lại không hế biết một chút gì về thân phận của mình ở Diệp gia kia chứ? Nếu không phải hồ tổ tông đột nhiên mất tích, thì người của Diệp gia đều không có tư cách bước vào hậu sơn.
Ông lại càng không thể gặp được Hỏa Hỏa.
"Chủ nhân!" Hỏa Hỏa hai tay chống nạnh, đôi mắt to tròn giận dữ mà trừng mắt nhìn Diệp Thiên: "Chuyện nơi này cứ giao cho lão già này giải quyết là được, muội thật muốn nhìn thử ông ta có dám bao che cho con trai của mình hay không?"
Khóe miệng Diệp Thiên co rút một cái, bất đắc dĩ thở dài, ông ta quay đầu lại nhìn Diệp Cảnh Huyền đang bị ngọn lửa thêu đốt ở kia: "Hậu quả này cũng là do ngươi tự làm tự chịu, vi phụ cũng không có cách nào có thể cứu được ngươi!"
Hiện tại, hai mắt Diệp Cảnh Huyền vốn chứa đầy sợ hãi đã từ từ biến thành tuyệt vọng, một gương mặt vặn vẹo giờ đây trắng bệch đến mức gần như là vô sắc.
Xong rồi!
Lần này ông ta khẳng định là xong rồi!
Diệp Thiên thống khổ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau ông mới từ từ mở mắt ra, lúc này thần sắc trên mặt ông đã khôi phục lại vẻ vân thanh phong đạm như cũ.
(*vân thanh phong đạm: mây gió điềm nhiên, ý chỉ vẻ bình thản, ung dung, không gợn sóng)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891568/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.