Edit: Sahara
Khi mà Diệp Cảnh Huyền vừa bước tới trước mặt hắc y nhân, thì một tảng đá lớn bỗng dưng từ trên trời giáng xuống, đè lên trên người Diệp Cảnh Huyền, làm ông ta té phịch xuống đất rồi không thể nào nhúc nhích được nữa.
"Nhị thiếu gia!"
Mọi người ở Diệp gia bỗng đại kinh thất sắc, vội vàng chạy tới nâng tảng đá đang đè trên lưng Diệp Cảnh Huyền ra khỏi người ông ta, hỏi: "nhị thiếu gia, ngươi không sao chứ?"
Lúc này Diệp Cảnh Huyền mới có thể động đậy lại được, khó khăn mà đứng dậy khỏi mặt đất, hai mắt bừng bừng lửa giận: "Ai? Là kẻ nào đánh lén bổn thiếu gia?"
Là lần thứ hai rồi!
Lần đầu tiên là ở tế tràng sau khi nghi thức lấy máu nghiệm thân hoàn thành, đầu gối ông ta cũng bị người ta dùng một hòn đá đánh lén khiến cho ông ta phải quỳ xuống trước mặt Diệp Cảnh Thần.
Lần này lại cũng như thế, không biết là ai mà cứ năm lần bảy lượt đánh lén sau lưng ông ta như vậy?
Những người khác không nhìn thấy, nhưng Vân Lạc Phong lại thấy rất rõ ràng hành động nhỏ này của Vân Tiêu. Nam nhân này lúc nào cũng như thế, đánh người ta rồi mà người ta vẫn không biết là do người nào ra tay.
Vân Tiêu nhìn thấy ánh mắt Vân Lạc Phong hướng về phía mình, liền cúi đầu kề sát tai Vân Lạc Phong, cất giọng nói trầm thấp khàn khàn của mình mà thì thầm: "nếu nàng còn chưa hết giận, lần sau ta sẽ đem một ngọn núi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891540/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.