Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Diệp Cảnh Huyền nhận định vừa rồi là chính Diệp Cảnh Thần nhân cơ hội người khác không để ý mà ra tay.

Bởi vì trong đám người bọn họ, chỉ có mỗi mình Diệp Cảnh Thần là có bản lĩnh đó mà thôi.

Giữa lúc Vân Tiêu tính toán ra tay thêm lần nữa thì bỗng nhiên có một giọng nói thập phận mạnh mẽ uy phong từ bên ngoài viện đột ngột truyền vào.

"Ta không có tới muộn chứ?"

Diệp Cảnh Huyền chợt thấy hơi sửng sốt, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ngay một nam nhân trung niên toàn thân mặc nhung trang đang từ phía ngoài cửa bước vào. Trên khuôn mặt uy nghiêm của người này hiện đang cười rất vui vẻ.

Thấy Giản Thành Văn bất ngờ xuất hiện như vậy, trong lòng Diệp Cảnh Huyền có hơi chút phát hoảng. Trong hoàng thành, nếu nói có người nào khiến cho Diệp Cảnh Huyền phải kiêng kỵ ngoại trừ người của hoàng tộc, thì đó chính là vị Trấn Quốc đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy này đây.

Còn về nguyên nhân mà Diệp Cảnh Huyền kiêng kỵ Giản Thành Văn, không phải bởi vì Giản Thành Văn là huynh trưởng của hoàng hậu.

Mà là vì kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm của Giản Thành Văn, một thân lệ khí trên người của vị đại tướng quân này thật sự là làm cho người khác phải cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Đại tướng quân, sao ngài lại tới đây?"

Diệp Cảnh Huyền nhanh chân nhanh tay bước tới đón tiếp, cung cung kính kính mà nói.

Gia hỏa này là nhân vật mà Diệp Cảnh Huyền ông không dám đắc tội tới. Cho nên ở trước mặt Giản Thành Văn, ông mới hạ thấp tôn nghiêm của mình như thế.

Giản Thành Văn liếc mắt qua Diệp Cảnh Huyền một cái: "Nghe nói là con trai của đại thiếu gia Diệp gia vừa trở về gia tộc, cho nên ta mới cố tình đến đây chúc mừng một tiếng, cũng sẵn tiện tìm một người...."

Diệp Cảnh Huyền tức thì liền sửng sốt, liếc mắt nhìn sang vết máu nơi khóe miệng của Giang Mộng Dao.

Chẳng lẽ Giãn tướng quân là vì lục công chúa mà đến?

Nếu để gia hỏa này biết Mộng Dao công chúa bị thương ngay tại Diệp gia, đừng nói là mấy người Diệp Cảnh Thần bị hắn lôi đi băm thành ngàn mảnh, ngay cả bản thân mình sợ là cũng khó thoát khỏi liên quan.

Ai bảo y thuật của Mộng Dao công chúa quá cao siêu, thời gian gần đây lại hết lòng vì hoàng hậu mà bôn ba vất vả khắp nơi, biết được Mộng Dao công chúa bị người ta đả thương như thế, Giản tướng quân sao có thể không báo thù cho công chúa chứ?

"Cái này...." Diệp Cảnh Huyền lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên trán, cố gượng nói: "Lát nữa lục công chúa sẽ hồi cung ngay, sao lại phiền đến đại tướng quân tới đón thế này chứ? Diệp gia ta nhất định sẽ hộ tống công chúa hồi cung bình an mà!"

Giản Thành Văn nhíu mày lại: "Ai nói cho ngươi biết là ta tới đây để tìm lục công chúa?"

Diệp Cảnh Huyền bỗng thấy ngây ngốc: "Tướng quân không tới tìm lục công chúa, vậy ngài...."

"Ta tìm Vân Lạc Phong!"

Lời này của Giản Thành Văn vừa thốt ra, không khác gì ném cho cả đám người đang có mặt ở đây hơn trăm cân thuốc nổ. Tất cả mọi người đồng loạt đứng phắt dậy, trợn tròn mắt đầy kinh ngạc.

Trấn Quốc đại tướng quân tới đây, là để tìm Vân Lạc Phong?

Chẳng lẽ con nha đầu này ở bên ngoài gây ra chuyện gì, cho nên mới kéo Giản đại tướng quân tới đây tính sổ à? Từ sớm thì họ đã biết Vân Lạc Phong này là một nữ nhân không an phận, không nên giữ ả ở lại Diệp gia mà.

"Đại tướng quân xin nghe ta nói một lời, Vân Lạc Phong kia chỉ là con dâu của Quân Phượng Linh, không có bất cứ quan hệ gì với Diệp gia ta cả! Diệp gia ta không hề chấp nhận Vân Lạc Phong lưu lại Diệp gia! Nếu như nha đầu này có chỗ nào đắc tội với đại tướng quân ngài, ngài có thể tùy ý mang nó đi, muốn xử trí thế nào cũng được, Diệp gia ta tuyệt đối sẽ không hỏi tới nửa chữ!"

Diệp Cảnh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, Trấn Quốc đại tướng quân Giản Thành Văn mà ngươi cũng dám đắc tội, ngày tháng sau này của ngươi đừng hòng được sống tốt!

Diệp Cảnh Huyền chỉ lo trừng mắt với Vân Lạc Phong nên không có nhìn thấy, sau khi ông ta nói xong những lời vừa rồi thì sắc mặt của Giản Thành Văn cũng lạnh đi ngay lập tức.

"Phong nhi!"

Quân Phượng Linh theo bản năng nắm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, kéo cô ra sau lưng bà mà che chở, ánh mắt sắc bén quan sát nhất cử nhất động của Giản Thành Văn, chỉ cần phát hiện ra Giản Thành Văn có bất cứ hành động bất thường nào, Quân Phượng Linh bà tuyệt đối sẽ không khoanh tay ngồi yên.

Hàn khí trên người Vân Tiêu cũng lặng lẽ khởi động, sắc mặt càng thêm lãnh khốc.

Trong hàn khí của Vân Tiêu còn ẩn ẩn một chút sát khí, vì vậy mà làm cho Giản Thành Văn bất thình lình quay sang nhìn Vân Tiêu một cái.

"Nghe nói, đứa con trai mất tích nhiều năm của đại thiếu gia Diệp gia là một phế vật, nhưng theo như ta thấy, đứa trẻ này còn xuất sắc hơn bất cứ người nào ở đây, ha ha ha..." Giản Thành Văn sảng khoái cười to mấy tiếng, rồi cất bước đi về phía Vân Lạc Phong: "Tiểu Lạc Phong, con ở tại Diệp gia chính là sống những ngày như thế này đó sao? Như vậy còn không bằng theo thúc đến tướng quân phủ mà ở, ít nhất thì con cũng không cần phải nhìn đến sắc mặt của người khác!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.