Edit: Sahara
Cũng vì vậy mà những người xung quanh lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, vừa rồi Diệp Thiên Lâm vẫn còn rất ngạo mạn kia mà, tại sao tự dưng lại biết sai rồi chứ?
Đường phố lúc này vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy mỗi tiếng tát tay của Diệp Thiên Lâm đang không ngừng vang lên.
Một hồi lâu sau, một bên má của Diệp Thiên Lâm đã sưng vù đến cứng đờ lại, nhưng tay của hắn thì vẫn tiếp tục tát vào đấy, không cách nào ngừng lại được.
Đến khi cái tát cuối cùng giáng xuống, thì thân mình hắn lúc này mới trở nên mềm nhũn mà ngã mạnh xuống đất.
"Lâm thiếu gia!"
Hộ vệ phía sau lập tức tiến lên, muốn đỡ lấy người của Diệp Thiên Lâm dậy.
Nhưng tên hộ vệ kia chỉ vừa mới tới trước mặt của Diệp Thiên Lâm thì đã bị hắn đánh cho một chưởng té ngược ra sau, sau đó là tiếng rống giận của Diệp Thiên Lâm vang lên: "vừa rồi các ngươi làm gì hả? Tại sao không ngăn ta lại?"
Giọng nói của tên hộ vệ kia có chút cứng đờ, lí nhí đáp: "Lâm thiếu gia, vừa rồi... Không phải là người tự mình tát mình hay sao? Thuộc hạ cứ tưởng người đang xin lỗi với nữ nhân này.... Cho nên mới...."
Yết hầu Diệp Thiên Lâm bỗng trở nên khô khốc, có khổ mà không thể nói nên lời, hắn ta cố gắng đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
"Nha đầu thúi, ta tốt xấu gì cũng là con cháu dòng chính của Diệp gia, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891509/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.