Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Cũng vì vậy mà những người xung quanh lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, vừa rồi Diệp Thiên Lâm vẫn còn rất ngạo mạn kia mà, tại sao tự dưng lại biết sai rồi chứ?

Đường phố lúc này vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy mỗi tiếng tát tay của Diệp Thiên Lâm đang không ngừng vang lên.

Một hồi lâu sau, một bên má của Diệp Thiên Lâm đã sưng vù đến cứng đờ lại, nhưng tay của hắn thì vẫn tiếp tục tát vào đấy, không cách nào ngừng lại được.

Đến khi cái tát cuối cùng giáng xuống, thì thân mình hắn lúc này mới trở nên mềm nhũn mà ngã mạnh xuống đất.

"Lâm thiếu gia!"

Hộ vệ phía sau lập tức tiến lên, muốn đỡ lấy người của Diệp Thiên Lâm dậy.

Nhưng tên hộ vệ kia chỉ vừa mới tới trước mặt của Diệp Thiên Lâm thì đã bị hắn đánh cho một chưởng té ngược ra sau, sau đó là tiếng rống giận của Diệp Thiên Lâm vang lên: "vừa rồi các ngươi làm gì hả? Tại sao không ngăn ta lại?"

Giọng nói của tên hộ vệ kia có chút cứng đờ, lí nhí đáp: "Lâm thiếu gia, vừa rồi... Không phải là người tự mình tát mình hay sao? Thuộc hạ cứ tưởng người đang xin lỗi với nữ nhân này.... Cho nên mới...."

Yết hầu Diệp Thiên Lâm bỗng trở nên khô khốc, có khổ mà không thể nói nên lời, hắn ta cố gắng đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.

"Nha đầu thúi, ta tốt xấu gì cũng là con cháu dòng chính của Diệp gia, ngươi chẳng qua chỉ là thê tử của một đứa con hoang mà thôi, lại dám cả gan đối với ta như vậy, ngươi cứ chờ đó! Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải trả giá đắc!"

Bởi vì Diệp Tường trưởng lão đã có lệnh trước khi chuyện lấy máu nghiệm thân được thực hiện thì không cho phép loan truyền tin tức ra ngoài, cho nên dù Diệp Thiên Lâm là công tử của Diệp gia thì hắn cũng không được biết chuyện Vân Tiêu là con trai của Diệp Cảnh Thần.

"Chúng ta đi!"

Diệp Thiên Lâm phất tay một cái, mang theo cả đám hộ vệ Diệp gia chật vật rời đi thật nhanh, không dám có một chút chần chờ.

Nhìn đám người kia đã đi khuất dạng rồi, Vân Lạc Phong mới thu hồi tầm mắt của mình lại, quay sang mà nhìn Vân Tiêu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành lúc này mới nở nụ cười.

"Vân Tiêu, chúng ta về thôi!"

Vân Tiêu im lặng gật gật đầu, đôi mắt đen lãnh khốc lẳng lặng nhìn theo phương hướng Diệp Thiên Lâm rời đi, một tia sát ý bỗng dâng lên trong đáy mắt Vân Tiêu....

_____

Diệp gia.

Trong đại viện, Diệp Cảnh Huyền đang đi ra phía ngoài đại sảnh, thì bỗng nhìn thấy Diệp Thiên Lâm và một đám hộ vệ theo sau đang từ phía chính diện đi tới với khuôn mặt bầm dập của mình, hai mày ông ta liền nhíu chặt lại.

Diệp Thiên Lâm hiển nhiên cùng đã nhìn thấy Diệp Cảnh Huyền, tức khắc, nước mắt ủy khuất liền đua nhau mà chảy: "Cha, người phải làm chủ cho con! Con tiện nhân kia dám đánh con thành bộ dạng như thế này, quả thật là không để Diệp gia chúng ta vào mắt mà!"

Diệp Cảnh Huyền than nhẹ một tiếng, tính cách của đứa con trai này, còn có người nào hiểu rõ hơn ông ta nữa chứ?

Diệp Thiên Lâm và Diệp Thiên Vấn hoàn toàn khác nhau đến một trời một vực!

Thân là trưởng tử, tính tình Diệp Thiên Vấn rất ổn trọng, nếu không cũng không bắt lấy được tâm của Mộng Dao công chúa! Tuy nhiên, dù là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nhưng Diệp Thiên Lâm lại là một công tử suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng.

Diệp Cảnh Huyền không cần hỏi cũng biết hôm nay đứa con trai này lại ra ngoài trêu chọc thị phi, nhưng lại đá nhầm phải tấm ván sắt rồi.

"Nói đi! Tiện nhân trong miệng con lại là nữ tử nhà nào đây?"

Dù Diệp Cảnh Huyền biết chắc chắn là do con của mình gây chuyện với đối phương trước, nhưng không có nghĩa là ông ta cho phép đối phương khi dễ con trai mình.

Diệp Thiên Lâm oán hận nói: "còn có thể là ai nữa chứ? Chính là nữ nhân bên cạnh tên tạp chủng kia đó!"

"Cái gì?" Diệp Cảnh Huyền biến sắc, lạnh giọng quát lớn: "tiện nhân kia lại dám đánh con trai ta? Đúng là gan lớn tày trời mà! Thật không thể tha thứ được! Lâm nhi, con yên tâm, cha lập tức đi mời các trưởng lão đứng ra làm chủ chuyện này, nhất định sẽ trả công bằng lại cho con!"

Diệp Thiên Lâm rũ mi cúi đầu, khóe mắt, khóe môi đều hiện lên ý cười âm hiểm lạnh lùng.

Bất luận là tên tạp chủng kia, hay là Diệp Hi Mạch đi chăng nữa, hắn cũng đều sẽ cho bọn chúng biết kết cục của việc dám đắc tội Diệp Thiên Lâm hắn!

Trong cái hoàng thành này, tuyệt đối không một người nào được phép đối nghịch với hắn cả!

____

Diệp Hi Mạch chỉ vừa mới đặt chân vào Diệp gia, liền cảm nhận được ngay không khí trong Diệp gia có chút không đúng, giữa lúc hắn còn đang thắc mắc là có chuyện gì, thì bỗng có một gia đinh vội vàng chạy tới, lên tiếng bẩm báo: "Mạch thiếu gia, các trưởng lão đều đang ở trong đại sảnh chờ các ngươi, bảo khi nào các ngươi về thì đến đó một chuyến!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.