Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Lão ta hơi hơi hất cằm lên, từ trên cao mà nhìn xuống Hỏa Hỏa: "bắt con tiểu nha đầu này quỳ xuống xin lỗi với đồ đệ của ta!"

Diệp Hi Mạch yêu thương tiểu nha đầu này như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý với yêu cầu của mình, như vậy, mình cũng sẽ thuận lý thành chương* ma rút lui.

(*thuận lý thành chương: ám chỉ làm việc gì đó một cách thuận lợi, đúng lý hợp tình, đồng nghĩa với câu danh chánh ngôn thuận, tuy nhiên, trường hợp sử dụng hai câu này có đôi lúc khác nhau)

Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão giả kia, con ngươi của Diệp Hi Mạch tức khắc liền trầm xuống, lạnh giọng nói: "ta nói rồi, yêu cầu này ta tuyệt đối không thể đáp ứng ngươi!"

Lão giả cong cong khóe môi: "ngươi không đáp ứng? Vậy cũng chỉ có thể thứ ta khó mà tòng mệnh! Cáo từ! Nhu Nhi, chúng ta đi!"

Dứt lời, lão giả liền xoay người muốn nhanh chóng rời đi!

"Đợi đã!" Diệp Kỳ có chút nôn nóng dậm chân: "đại ca, huynh bảo con tiểu nha đầu này xin lỗi Nhu Nhi tỷ thì có làm sao đâu chứ? Chẳng lẽ trong lòng của huynh phân lượng của nghĩa mẫu không bằng được tiểu nha đầu này hay sao?"

Diệp Hi Mạch cất tiếng quát lạnh lùng: "Diệp Kỳ! Muội câm miệng lại!"

"Huynh dựa vào đâu mà bắt muội phải câm miệng?" Diệp Kỳ căm giận nhìn về phía Hỏa Hỏa: "tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi như thế mà thủ đoạn thật cao cường! Đương nhiên, muội tin rằng trong việc này nhất định là có người sai khiến nó làm như vậy! Bằng không, sao nó lại biết cách câu dẫn huynh!"

Diệp Hi Mạch ngây ngẩn cả người, có lẽ là do dù thế nào cũng không ngờ tới trường hợp Diệp Kỳ sẽ hiểu lầm quan hệ của hắn và Hỏa Hỏa.

"Diệp Kỳ, muội ăn nói bậy bạ gì đó?" sắc mặt Diệp Hi Mạch đã rất khó coi: "thân phận của nha đầu Hỏa Hỏa có chút đặc thù, muội tốt nhất là đừng có mà vô lễ với nó, nếu không, lỡ như tự dẫn lửa thiêu thân thì đừng trách ta tại sao không khuyên bảo muội trước!"

Diệp Kỳ thấy Diệp Hi Mạch khắp nơi đều bảo vệ Hỏa Hỏa kín kẽ, trong lòng liền tràn ngập mùi dấm chua.

"Thân phận của nó hiển nhiên là đặc thù rồi! Tương lai nó chính là thiếu nãi nãi của Diệp gia kia mà! Đại ca, muội thật sự đã nhìn lầm huynh rồi! Không ngờ huynh lại có sở thích yêu trẻ con!"

"Diệp Kỳ!" Diệp Hi Mạch nổi trận lôi đình: "là ai nói những lời này với ngươi hả?"

Diệp Kỳ trào phúng nói: "thế nào? Bị muội nói trúng rồi? Muội chỉ xuất phát từ thân phận muội muội mà nhắc nhở huynh, tiểu nha đầu này không phải là kẻ tốt lành gì! Mục đích mà nó tiếp cận huynh chính là vì toàn bộ Diệp thành này! Cũng chỉ vì vậy mà nó nơi nơi chốn chốn phá hư mọi chuyện, không muốn để cho tiền bối đây chữa khỏi bệnh cho nghĩa mẫu! Nó sợ nghĩa mẫu sinh được hài tử rồi sẽ chiếm mất địa vị của huynh, vậy mà huynh còn tin tưởng nó không một chút nghi ngờ như thế!"

Giọng nói của Diệp Kỳ bất giác tăng cao, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: "nhưng huynh thì sao? Huynh làm như vậy không sợ sẽ làm nghĩa phụ nghĩa mẫu thất vọng à?"

Diệp Hi Mạch siết chặt nắm đấm của mình, liên tục hít từng hơi từng hơi thật sâu, mới ngăn chặn được cơn xúc động xông lên đánh cho Diệp Kỳ một trận.

Đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên từ bên ngoài viện truyền vào, dưới không khí căng thẳng yên tĩnh thế này lại phá lệ vang lên rất rõ ràng....

"Mạch nhi đã làm gì mà lại có lỗi với ta? Nói ta nghe một chút xem nào, ta thật sự rất hiếu kỳ, nó đã làm ra chuyện gì mà khiến ta cùng Diệp ca phải thất vọng?"

Thân mình Diệp Kỳ run lên, chậm rãi xoay người lại, nhìn một đôi nam nữ đang từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hốc mắt tức thì đỏ lên, nước mắt ủy khuất cũng theo đó mà rớt xuống không ngừng.

"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, hai người cuối cùng cũng về rồi!"

Một thân xiêm y đỏ rực, cũng đỏ tươi như màu của lửa, đang vội vã từ bên ngoài sân viện đi vào.

Vân Lạc Phong khẽ giật mình, tia sáng tà khí từ trong mắt chợt lóe lên, lẩm bẩm một mình: "là bọn họ?"

Hiển nhiên là đối với nữ nhân lần đầu tiên gặp mặt đã dò hỏi tên hai người cô và Vân Tiêu ở trước Vô Hồi Chi Sâm này Vân Lạc Phong có ấn tượng khá sâu. Chỉ là không ngờ rằng bà ta lại nghĩa mẫu của Diệp Hi Mạch.

"Nghĩa mẫu!" thần sắc của Diệp Hi Mạch rốt cuộc cũng hòa hoãn lại đôi chút: "hai người không phải đi tìm đệ đệ sao? Sao lại về nhanh như vậy?"

Quân Phượng Linh hơi hơi nhướng mày: "ta nghe người ta nói, trong Diệp thành xảy ra biến cố! Cho nên mới vội vàng cùng nghĩa phụ của con quay trở về. Mạch nhi, có thể nói cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Sau khi nói xong lời này, tầm mắt Quân Phượng Linh liền quét về phía Vân Lạc Phong, ngay khi thấy được hai người bọn họ, bà liền ngây ngẩn cà người....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.