Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Nam nhân cầm đầu Mộc gia sa sầm sắc mặt, lòng ngực bừng bừng lửa giận, lạnh lùng nhìn về phía Vân Lạc Phong.

"Vậy thì bây giờ ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, xem thử bổn đại gia ta có bản lĩnh đánh cướp ngươi hay không?"

Ầm!

Linh lực từ trên người nam nhân kia tuôn ra điên cuồng, nắm đấm tựa như Thái Sơn nhắm thẳng vào người Vân Lạc Phong.

Khóe môi hắn ta gợi lên một nụ cười tàn nhẫn, dường như là có thể nhìn thấy được cảnh Vân Lạc Phong máu chảy đầm đìa dưới độc kích này của hắn ta.

Ngay thời điểm mà một quyền của nam nhân kia tới ngay trước mặt Vân Lạc Phong, thì một đạo hơi thở lãnh khốc cũng từ phía chính diện của hắn ta đánh úp tới, kèm theo đó là một tiếng quát lạnh: "CÚT!"

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra, thân mình nam nhân cầm đầu đám người Mộc gia thối lui về sau hơn chục bước chân, một tay hắn gắt gao ôm chặt lấy ngực mình, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm nam nhân lãnh khốc đang đứng che chắn trước mặt Vân Lạc Phong.

Chỉ một cái nhìn sơ qua này thôi, nam nhân cầm đầu đám người Mộc gia cũng có thể đưa ra kết luận.

Thực lực của người nam nhân này vô cùng cường đại!

Từ khi nào mà Tân Thành lại xuất hiện một cường giả bậc này?

Tâm tư nam nhân kia biến chuyển trăm lần, sau khi đắn đo thiệt hơn, hắn liền chấp quyền mà nói: "vị công tử này, là tại hạ có mắt không tròng, không biết được công tử đây là cao nhân thâm tàng bất lộ*, hiện tại, ta xin được ở đây tạ tội cùng công tử, hy vọng Mộc gia của ta có thể cùng kết giao bằng hữu với công tử!"

(*thâm tàng bất lộ: thâm = sâu, tàng= che giấu, bất = không, lộ= lộ diện. Nghĩa cả câu là chỉ những người hoặc việc ẩn giấu sâu, che giấu kỹ càng)

Mộc gia là gia tộc ỷ thế hiếp người điển hình. Nếu gặp kẻ có thực lực yếu kém, thì sẽ khi dễ ức hiếp người ta đến khi đối phương sức cùng lực kiệt. Nhưng nếu gặp phải cường giả mạnh hơn mình, thì dù người Mộc gia có kiêu căng đến đâu cũng sẽ lập tức cúi đầu không chút do dự.

Tuy nhiên, Vân Tiêu lại trực tiếp làm lơ lời nói của nam nhân kia, diện mạo vẫn lãnh khốc vô tình không chút cảm xúc như cũ, đôi mắt đen sâu hun hút mà sắc bén tựa như chim ưng.

Với Vân Tiêu mà nói, có là thiên hoàng lão tử cũng không được hắn để vào mắt, huống chi chỉ là một Mộc gia nhỏ bé.

Thế nhưng, đám người Mộc gia nào biết được tính cách thật sự của Vân Tiêu, thấy Vân Tiêu làm lơ mình còn tưởng là do hắn ta khinh thường Mộc gia, tức khắc, cả đảm người đều có sắc mặt rất khó coi.

Thực lực của ngươi cường đại thì thế nào? Cường giả trong Mộc gia ta cũng đâu có ít! Chẳng lẽ chúng ta còn phải kiêng kỵ ngươi?

Ngươi không muốn trở thành bằng hữu của Mộc gia ta? Được thôi! Vậy thì cứ làm kẻ thù không đội trời chung của Mộc gia đi!

Tuy nhiên, nam nhân cầm đầu đám người Mộc gia cũng không đến nổi quá ngu xuẩn, hắn biết được bản thân mình không phải là đối thủ của Vân Tiêu, cho nên không có hành động lỗ mãn, chỉ lạnh lùng ném xuống một câu mà thôi.

"Ta có ý tốt muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, không ngờ ngươi lại không biết nể mặt mũi Mộc gia như vậy, một khi đã như thế thì chúng ta cứ chờ mà xem!"

Hắn ta nói xong thì hung hăng phất vạt áo, xoay người muốn rời đi.

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng pha lẫn chút tà khí lại đột ngột vang lên, tựa như âm thanh đến từ địa ngục, làm cho thân mình tên nam nhân kia cứng đờ tại chỗ.

"Ta có nói sẽ để cho các ngươi đi như vậy sao?"

Nam nhân kia siết nắm đấm kêu răng rắc, lòng ngực cuồn cuộn lửa giận, xoay mạnh người lại nhìn Vân Lạc Phong mà hỏi: "vậy ngươi muốn như thế nào?"

"Ta chẳng muốn sao cả!" trong đôi con ngươi đen nhánh của Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng nghiêm nghị, chậm rãi cất bước từ từ tiến tới gần đám người Mộc gia: "ta chỉ muốn đánh cướp mà thôi!"

Đánh cướp?

Nam nhân cầm đầu Mộc gia trợn trừng hai mắt.

Từ lúc hắn hành nghề thổ phỉ đến giờ, đã cướp qua vô số người, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn tuyên bố là muốn đánh cướp hắn.

Nữ nhân này có chắc chắn là ả ta không phải đang kể chuyện cười hay không?

Những người chung quanh cũng ngây ngẩn sững sờ, có lẽ là bất ngờ vì Vân Lạc Phong và Vân Tiêu lại có can đảm đến như thế, cư nhiên dám đánh cướp cả người Mộc gia.

Chẳng lẽ họ không biết trong Mộc gia có một cường giả Tôn Linh Giả tọa trấn hay sao?

Trong Vô Hồi Đại Lục, số lượng cường giả Tôn Linh Giả nhiều hơn so với Long Khiếu Đại Lục, tuy nhiên cũng chẳng nhiều như lông tóc. Kỳ thực, trong mỗi một thành trì, nhiều nhất cũng chỉ có một hai cường giả Tôn Linh Giả mà thôi.

Nhưng cố tình, cả hai cường giả Tôn Linh Giả của Tần Thành đều ở tại Mộc gia.

Còn về Thánh Linh Giả thì không cần phải nói nhiều làm gì. Đếm cả toàn bộ Vô Hồi Đại Lục cũng chẳng được mấy người, nhưng mỗi một cường giả Thánh Linh Giả chỉ dậm chân một cái thôi cũng có thể khiến cho Vô Hồi Đại Lục này phải rung chuyển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.