Edit: Sahara
Một người bị ăn sống là cái cảm giác gì?
Nếu ngươi trải nghiệm qua thì chắc chắn chỉ có thể nói được bốn chữ, chính là sống không bằng chết!
Tận mắt nhìn cơ thể mình bị ăn sống từng chút từng chút một, cái loại đau đớn kịch liệt ấy làm cho âm thanh hét lên của Lâm Nhược Hân thống khổ vạn phần, tựa như sói tru quỷ gào!
Tuy nhiên, dù Tầm Kim Thử đã ăn hết phần lớn các bộ phận trên người Lâm Nhược Hân nhưng cô ta lại vẫn chưa chết.
Còn đối với những Tầm Kim Thử đã từng được ăn qua linh dược mà nói, thì việc ăn thịt một người lại chẳng khác nào đang ăn một đống phân, vừa khó ngửi vừa khó nuốt.
Mãi cho đến tận hôm sau, Lâm Nhược Hân mới bị ăn hết sạch sẽ. Ngay cả một mẫu xương cũng không còn! Duy chỉ còn lại một vũng máu trên đất là chứng minh cho việc đêm qua Lâm Nhược Hân đã bị tra tấn.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong để cho Tiểu Mạch và tộc chuột trở lại không gian thần điển, sau đó mới cùng với Vân Tiêu đi ra ngoài.
Trước lều Vân Lạc Phong, sớm đã có không ít người đang đứng đợi. Ánh mắt của họ khi nhìn Vân Lạc Phong lúc này tràn ngập sự cổ quái, nhưng lại không có một người nào dám can đảm tiến lên trêu chọc Vân Lạc Phong.
"Chủ tử!" Long Phi liếc mắt một cái đã thấy được Vân Lạc Phong đang đi tới, liền nhíu mày mà nói: "người có cảm thấy không khí hôm nay có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891398/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.