Edit: Sahara
Lần đầu tiên Long Phi mới nghe được lý luận như vậy! Hắn ta rõ ràng đã làm sai, nhưng người khác nhất định phải tha thứ cho hắn sao? Nếu như không tha thứ, vậy thì chính là lỗi của đối phương?
Quả nhiên là rắn chuột chung một ổ! Có thể trở thành thuộc hạ trong phủ thành chủ, thì làm sao lại là người biết liêm sỉ được chứ!
"Lâm Anh, ngươi lui xuống đi!"
Nhìn thấy đám người Vân Lạc Phong trước sau chưa từng mở miệng nói một chữ nào, Lâm Nhược Hân cho rằng họ đã tha thứ cho Lâm Anh, cho nên mới nhàn nhạt ra lệnh cho Lâm Anh lui xuống.
Mắt thấy Lâm Anh đứng lên sắp sửa lui xuống, lúc này, Vân Lạc Phong mới chậm rãi lên tiếng.
Giọng nói của Vân Lạc Phong mang theo chút tà khí, vang lên trong gió nhẹ, làm bước chân Lâm Anh tức thì khựng lại.
"Ta có nói là để cho hắn đi sao?"
Lâm Nhược Hân biến sắc, hiển nhiên là không thể ngờ rằng Vân Lạc Phong lại không nể mặt cô ta một chút nào như thế.
"Vị cô nương này, Lâm Anh đã xin lỗi rồi.... "
"Ta đây diệt phủ thành chủ của ngươi trước, sau đó lại nói tiếng xin lỗi, như vậy có được không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhếch môi, không nóng không lạnh hỏi.
Đám người xung quanh chợt yên lặng, ai ai cũng không có ngờ tới một chuyện nhỏ như vậy mà Vân Lạc Phong cứ nắm mãi không buông.
Đúng vậy, trong mắt bọn họ, đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891385/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.