Edit: Sahara
"Các người xem, kia... Kia không phải là hộ vệ của Vân Lạc Phong sao?"
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi chợt vang lên giữa đám quan khách.
Mọi người đem tầm mắt của mình dời khỏi một trăm rương sính lễ, đặt trên người người nam nhân vừa nghênh bước đi vào.
Dưới ánh trăng, một thân hắc bào của nam nhân kia khẽ lay động, tẫn hiện hết vẻ tôn quý và khí phách của hắn ta.
Từ sau khi hắn ta tiến vào đại sảnh, ánh mắt trước sau đều dừng lại trên người của Vân Lạc Phong chưa từng rời đi, khuôn mặt anh khí tuấn mỹ hiện tại đã bớt đi sự lãnh khốc thường ngày, khóe môi lãnh ngạnh* khẽ câu lên một độ cong rất rất nhạt.
(*lãnh ngạnh: lạnh lùng cứng rắn.)
Nam nhân này không cười thì thôi, vừa cười thì là khiến cho người ta không dám nhìn.
Mặc dù, nụ cười này của hắn nhạt đến nỗi gần như là không có.
Mọi người ở đây chưa từng gặp qua nam nhân nào mà khi cười lên lại có thể hút hồn người khác đến như vậy, giống như có một bàn tay nào đó đang hung hăng gãi nhè nhẹ lên trái tim của bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
"Chủ tử! Sính lễ đã được đặt xuống!"
Sau khi Tần Nguyên cho đặt sính lễ xuống đất, liền đi tới trước mặt Vân Tiêu, tay chắp quyền, cung kính nói.
Chủ tử?
Một tiếng xưng hô này của Tần Nguyên làm cho tất cả những người đang chìm trong nụ cười kinh diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891354/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.