Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

"Các người xem, kia... Kia không phải là hộ vệ của Vân Lạc Phong sao?"

Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi chợt vang lên giữa đám quan khách.

Mọi người đem tầm mắt của mình dời khỏi một trăm rương sính lễ, đặt trên người người nam nhân vừa nghênh bước đi vào.

Dưới ánh trăng, một thân hắc bào của nam nhân kia khẽ lay động, tẫn hiện hết vẻ tôn quý và khí phách của hắn ta.

Từ sau khi hắn ta tiến vào đại sảnh, ánh mắt trước sau đều dừng lại trên người của Vân Lạc Phong chưa từng rời đi, khuôn mặt anh khí tuấn mỹ hiện tại đã bớt đi sự lãnh khốc thường ngày, khóe môi lãnh ngạnh* khẽ câu lên một độ cong rất rất nhạt.

(*lãnh ngạnh: lạnh lùng cứng rắn.)

Nam nhân này không cười thì thôi, vừa cười thì là khiến cho người ta không dám nhìn.

Mặc dù, nụ cười này của hắn nhạt đến nỗi gần như là không có.

Mọi người ở đây chưa từng gặp qua nam nhân nào mà khi cười lên lại có thể hút hồn người khác đến như vậy, giống như có một bàn tay nào đó đang hung hăng gãi nhè nhẹ lên trái tim của bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

"Chủ tử! Sính lễ đã được đặt xuống!"

Sau khi Tần Nguyên cho đặt sính lễ xuống đất, liền đi tới trước mặt Vân Tiêu, tay chắp quyền, cung kính nói.

Chủ tử?

Một tiếng xưng hô này của Tần Nguyên làm cho tất cả những người đang chìm trong nụ cười kinh diễm của mỹ nam tức thì bị dọa cho tỉnh lại, biểu tình kia của bọn họ chẳng khác gì vừa mới ăn phải phân vậy.

Hộ vệ cận thân của Vân Lạc Phong... Lại chính là Quỷ đế trong truyền thuyết?

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Nếu hắn thật sự là Quỷ đế, thì sao lại cam nguyện làm một hộ vệ nho nhỏ ở Vân gia?

Huống hồ, ở thời điểm đó, Vân gia còn chưa có trở nên cường đại....

"Mở sính lễ ra!"

Vân Tiêu khẽ nhắp môi mỏng, nói.

"Dạ, chủ tử!"

Nghe lệnh, thuộc hạ trong Quỷ Điện đồng loạt tiến lên mở hết các rương sính lễ ra, trong nháy mắt, vô số dược liệu được đặt trong rương đập vào tầm mắt của mọi người ở đây.

Đặc biệt là, trong số những dược liệu kia, có một gốc cây khiến người ta không thể không chú ý đến nó.

"Hắc, ta cho rằng sính lễ của Quỷ đế hẳn là phải rất trân quý, ít nhất thì cũng là một ít vàng bạc châu báu gì gì đó, nhưng không ngờ, hắn ta lại chỉ bỏ đại vào trong rương một đống dược liệu mà thôi!"

"Có lẽ không gom đủ dược liệu, cho nên tùy tiện bỏ một gốc cây vào cho đủ số, ta thấy Vân đại tiểu thư cũng không được Quỷ đế để tâm gì cho mấy, bằng không, sao hắn ta lại đem đến một đống dược liệu qua loa lấy lệ như vậy?"

Trong lúc mọi người không ngừng dè bỉu chê bai, thì lại không có một ai để ý tời việc Vinh lão vốn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn đột ngột đứng dậy, thần thái vô cùng khiếp sợ mà nhìn số dược liệu trong rương.

"Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Vinh lão cứ liên tục lắc đầu không thôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin.

Ninh lão rất kinh ngạc liếc mắt nhìn Vinh lão: "cái gì mà không có khả năng? Thật sự ông đang xảy ra chuyện gì thế hả?"

Cùng lúc đó, những người khác cũng bị lời nói của Vinh lão dẫn dắt sự chú ý của mình về phía ông, bọn họ đều đồng loạt xoay đầu lại mà nhìn về phía Vinh lão.

Trên mặt Vinh lão lộ rõ vẻ kích động: "số dược liệu này.... Số dược liệu này đều là trăm năm khó gặp đó! À không đúng không đúng, trong đó còn có cả dược liệu trên ngàn năm nữa, số dược liệu này, bất luận là thò tay lấy đại một cây nào mà mang đến hội đấu giá thì cũng đều có thể hét giá trên trời!"

Cái gì?

Lời nói của Vinh lão lập tức làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ ra đó.

Vinh lão chính là trưởng lão của Y Các, cho nên, không có ai ở đây dám hoài nghi lời nào mà Vinh lão nói ra.

Vinh lão phải hít một hơi thật sâu, mới có thể giảm bớt phần nào sự kích động trong nôi tâm: "còn những gốc dược liệu ngàn năm kia, ta có thể nói cho các ngươi biết, dù có ra giá bao nhiêu cũng không có người nào bán!"

Dù ra giá bao nhiêu cũng không có người bán?

Những chữ này cứ như sấm nổ bên tai, làm cho những kẻ vừa rồi còn mở miệng trào phúng lập tức cúi đầu xấu hổ không thôi.

Có lẽ, cho dù bọn họ có táng gia bại sản cũng không mua nổi một gốc dược liệu nào trong đó....

Vậy mà Quỷ đế lại có thể tặng một lần cả trăm rương.

"Một trăm rương, đầy là một trăm rương dược liệu quý hiếm đó a~!" Vinh lão vừa ghen tị vừa hâm mộ liếc mắt hình viên đạn mà nhìn Vân Lạc Phong, giọng điệu của ông hiện tại chua lòm: "đặc biệt là số dược liệu ngàn năm kia, cả Y Các cũng chỉ có vài cây mà thôi, nhưng Quỷ đế thì hay rồi, một lần đưa tới một trăm rương, mỗi rương đều có ít nhất là mười cây dược liệu ngàn năm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.