Edit: Sahara
"Còn thất thần ra đó làm gì?"
Lão gia tử trừng mắt nhìn thị vệ trong đại sảnh, lạnh giọng nói: "lập tức đánh cái đám hỗn đản này một trận rồi quăng ra ngoài! Từ nay về sau, người của hoàng thất không được phép bước chân vào Vân gia ta nửa bước! Ngoài ra, ở bên ngoài cũng đừng để cho lão tử nhìn thấy đám người hoàng tộc các ngươi, hoặc là những kẻ có quan hệ với hoàng tộc, thấy một lần, lão tử sẽ đánh một lần!"
Một cổ hàn khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu của Liễu thừa tướng, làm cho cả người ông ta lạnh đến mức như sắp đóng băng tới nơi rồi.
Ông ta biết, lúc này đây, ông ta thật sự là xong đời rồi!
"Hạ lễ này cũng quăng ra ngoài!"
Vân Thanh Nhã khẽ cau mày, lạnh giọng quát.
"Chờ một chút!"
Mắt thấy đám thị vệ Vân gia nhận lệnh sắp sửa bước tới, Ninh Hân đột nhiên cất tiếng ngăn lại hành động của bọn họ.
"Hân nhi, con muốn làm gì?" Ninh lão hơi ngẩn ra, không hiểu gì cả mà nhìn cháu gái nhà mình.
Ninh Hân chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không có trả lời Ninh lão, cô khẽ gỡ bàn tay của Vân Thanh Nhã đang nắm lấy tay mình ra, dịu dàng nói: "Vân đại ca, chờ muội một chút!"
"Được!"
Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu, tầm mắt trước sau đều đặt trên người Ninh Hân.
Ninh Hân chậm rãi đi về phía Liễu thừa tướng, khóe môi cô dần dần gợi lên một nụ cười nhạt, cất bước đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891350/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.