Edit: Sahara
Đối diện với gương mặt tà mị đầy tự tin của Bạch Túc, Vân Lạc Phong chỉ cong môi cười khẩy: "ngươi không phải là đối thủ của Vân Tiêu!"
Hai mắt Bạch Túc liền tối lại: "nàng đối với hắn có lòng tin đến như vậy sao?"
"Không sai!"
"Tại sao? "
"Chàng ấy là nam nhân của ta!"
Bởi vì chàng ấy là nam nhân của ta, mà ta đối với nam nhân của mình, vĩnh viễn đều một lòng tin tưởng.
Có lẽ vì một câu nói này của Vân Lạc Phong mà lệ khí trên người Vân Tiêu không còn dày đặc như mới vừa rồi nữa, sự lãnh khốc trong đôi con ngươi đen sâu hút cũng dần dần rút đi, khóe môi hắn chậm rãi kéo dãn ra một độ cong nhàn nhạt khó phát hiện.
"Đợi ta!"
Sau khi nói xong hai chữ này, Vân Tiêu liền xoay người đi vào bóng đêm, một thân hắc bào hòa làm nhất thể với bóng tối, dần dần biến mất trong tầm nhìn của Vân Lạc Phong.
_____
Bóng đêm tĩnh lặng.
Cỏ dại mọc thành từng bụi lớn trong khu rừng chằng chịt cây cối, Vân Tiêu chợt dừng bước, xoay lại nhìn Bạch Túc: "ở đây hẳn là cũng đã đủ xa rồi!"
"Ha.." Bạch Túc khẽ cười một tiếng: "ta có thể hỏi một câu không? Tại sao ngươi phải dẫn ta đi xa khỏi Y Sư Hiệp Hội như vậy?"
"Bởi vì....." Vân Tiêu đáp bằng giọng trầm thấp, ánh mắt thì lãnh khốc vô tình: "nếu ở quá gần, ta sợ lực lượng mà ta triển khai quá lớn sẽ làm ngộ thương nàng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891327/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.