Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Lâm Nhã Đình?

Sau khi nghe Vân Lạc Phong gọi cái tên này ra, mọi người trong cả hội trường đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt đồng loạt đổ dồn lên người Lâm Nhã Đình đang dịch dung thành Quách Phất Lan.

"Vân cô nương, cô có phải đã nhìn lầm rồi hay không?" Lam Hoành trưởng lão giật mình hồi thần lại trước tiên, vội hướng về phía Vân Lạc Phong cười, nói: "người này hình như tên là Quách Quách cái gì đó, không phải là Lâm Nhã Đình! Hơn nữa, nếu người này thật sự là Lâm Nhã Đình, thì sao lại có thể nói ra những lời nói mèo khen mèo dài đuôi như thế kia được, vậy chẳng phải sẽ khiến người ta ghê tởm mà chết mất hay sao?"

Lam Hoành trưởng lão cũng không phải muốn nói chuyện thay cho Lâm Nhã Đình. Chẳng qua là ông cảm thấy một nữ nhân mà ở trước mặt một nam nhân tự khen mình đến mức như vậy thì da mặt kia phải dày đến mức nào đây?

Loại hành vi không biết xấu hổ bậc ấy, thật sự là không có mấy người có thể làm được!

"Vân Lạc Phong!" Lâm Nhã Đình gắt gao cắn chặt môi, nói: "ngươi đừng có ở đó mà đổ oan cho ta, ta căn bản không phải là Nhã Đình sư tỷ. Ta biết ngươi làm vậy chẳng qua là do bản thân ngươi ghen tị với Nhã Đình sư tỷ của ta mà thôi!"

Mặc dù đã đến thời điểm như hiện tại rồi, nhưng Lâm Nhã Đình vẫn cố chấp không chịu thua, cho nên cô ta không muốn thừa nhận hành vi mà mình đã làm ra.

Suy cho cùng, Lâm Nhã Đình cố chấp như vậy cũng không phải là không có lý do. Bởi vì tấm mặt nạ da người trên mặt cô ta là do cô ta đã nhờ một vị cường giả tạo ra cách đây hai năm, trừ khi là sử dụng phương pháp đặc thù, bằng không đừng mong mà gỡ nó xuống được!

Cho dù thực lực của Vân Lạc Phong có cường đại hơn nữa, cũng không thể mạnh mẽ lột mặt nạ cô ta trước mặt bao nhiêu con mắt chứng kiến ở nơi này.

Mà một khắc vừa rồi kia, cuối cùng Lâm Nhã Đình cũng đã thành công thu hút được sự chú ý của Vân Tiêu.

Ánh mắt của nam nhân này trước sau vẫn lãnh khốc, khuôn mặt vô cảm, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút nhìn chằm chằm Lâm Nhã Đình như đang nhìn vào một người chết.

Khí thế cường đại từ trên người Vân Tiêu bắt đầu khởi động, hắn hơi nhắp khóe môi tạo ra một độ cong lãnh khốc mà cứng rắn, lệ khí quanh thân dâng lên nồng đậm, một thân hắc bào không gió tự bay.

Lâm Nhã Đình nuốt xuống một ngụm nước miếng, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi, hai chân liên tục lùi về sau.

Những năm gần đây, mỗi khi cô ta có oán giận mà không có chỗ phát tiết, thì sẽ giả trang thành Quách Phất Lan rồi ra ngoài làm những chuyện bình thường không tiện làm để trút giận trong lòng mình ra!

Như vậy, tiếng ác đều đó Quách Phất Lan gánh hết, mà cô ta, vẫn sẽ là một Lâm Nhã Đình ưu nhã thiện lương trong mắt của mọi người.

"Vân Tiêu!"

Vân Lạc Phong đè lại bả vai của Vân Tiêu, ý cười tà mị bên môi lúc này lại càng sâu hơn.

"Chuyện này, ta muốn tự mình xử lý!"

Lời nói của Vân Lạc Phong tức khắc làm cho lệ khí trên người Vân Tiêu chậm rãi biến mất, hắn cất tiếng nói lãnh khốc mà khàn khàn của mình lên: "được!"

Nếu nàng muốn đứng trước ánh sáng vạn trượng, vậy Vân Tiêu hắn tình nguyện làm một nam nhân đứng sau lưng của nàng thì có làm sao đâu?

Vì nàng, hắn cam nguyện rũ bỏ hết mọi ánh sáng của bản thân, chỉ cần yên lặng làm bạn bên cạnh nàng, vậy là đã đủ rồi!

"Lâm Nhã Đình, nếu ngươi cứ khăng khăng không chịu nói thật, vậy ta chỉ còn cách là vạch trần bộ mặt thật của ngươi ra trước mặt mọi người mà thôi!" Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt, hơi hơi híp đôi mắt lại, từ từ tiến sát lại gần Lâm Nhã Đình.

Sắc mặt Lâm Nhã Đình bỗng dưng biến đổi, sau lưng cô ta hiện giờ là đám đông chật cứng người, làm cô ta có muốn tiếp tục lùi cũng không thể lùi được nữa.

Bỗng nhiên, từ đầu ngón tay của Vân Lạc Phong xuất hiện mấy cây ngân châm, vút một cái, xét gió lao đi, chớp mắt đã cấm hết lên mặt của Lâm Nhã Đình.

"A!!"

Lâm Nhã Đình hét lên thất thanh, vội vàng rút tất cả ngân châm xuống, hai tay ôm chặt khuôn mặt không ngừng chảy mau của mình, cả người run rẩy mà nhìn về phía Vân Lạc Phong.

"Ngươi vốn dĩ không có ưu tú bằng Nhã Đình sư tỷ, lại còn không cho ta nói ra? Tuy ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà mê hoặc được Quỷ đế, nhưng cái loại nữ nhân chỉ vì thế lực của Quỷ đế mà tự dâng mình tới cửa giống như ngươi, há có thể so sánh với người không mê luyến quyền thế, không cúi đầu trước cường quyền giống như Nhã Đình sư tỷ?"

Toàn bộ hội trường, một mảnh yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều đang bận trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Lâm Nhã Đình, cái nhìn kia ngập tràn vẻ không thể nào tin được, biểu tình kia của bọn họ giống như là vừa nhìn thấy một thứ gì đó vừa ghê tởm, vừa buồn cười....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.