Edit: Sahara
"Hả?" Mộ Dung Bắc ngơ ngác, thần sắc hệt như hòa thượng trọc đầu sờ mãi không thấy tóc, cảm thấy rất khó hiểu nhìn Vân Lạc Phong mà hỏi: "bang chủ, tại sao.. thuộc hạ lại phải đếm?"
"Bởi vì đợi khi ngươi đếm đến mười, thì cuộc chiến này cũng kết thúc!"
Như thế nào được gọi là cuồng vọng?
Như thế nào được gọi là ngạo mạn?
Tất cả mọi người đang có mặt trên quảng trường ngày hôm nay hoàn toàn xem như được rửa mắt mà nhìn ý nghĩa chân chính của hai từ này.
Vân Lạc Phong thì lại xem như không thấy mấy ánh mắt trào phúng kia, trên mặt của cô vẫn giữ nguyên thần thái tự tin như cũ: "bắt đầu đi! Đừng làm lãng phí thêm thời gian của ta!"
"Hừ!"
Khuôn mặt già nua của Đường Nhiên lúc này còn đen hơn cả đích nồi. Ông ta khẽ dậm chân một cái lấy đà rồi lao về phía Vân Lạc Phong như là tia chớp.
Linh hồn công kích!
Ầm!!!
Thời điểm Đường Nhiên đến được trước mặt Vân Lạc Phong, còn chưa kịp làm gì thì linh hồn ông ta đã phải một đòn công kích mãnh liệt. Tiếp theo, đầu óc ông ta liền trở nên trống rỗng trong tích tắc.
Cũng trong tích tắc này, một thanh trường kiếm từ ngay chính diện đâm xuyên qua người của Đường Nhiên, tức khắc, Đường Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể cũng ngã phịch xuống đất.
"Đếm tới mấy?"
Vân Lạc Phong bình thản xoay đầu nhìn Mộ Dung Bắc, hỏi.
Mộ Dung Bắc khiếp sợ không thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891254/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.