Edit: Sahara
"Ha ha, ngươi có nghe được tên Đường Lâm kia vừa nói cái gì hay không? Hắn ta rõ ràng là sợ những lại cứng miệng không chịu nhận! Nếu là ta, ta sẽ đồng ý trận đánh cược này ngay lập tức, dù sao thì ta cũng không thể nào thua được!"
Nghe tiếng dị nghị của đám người bàng quan xung quanh e sợ thiên hạ không loạn kia mà khuôn mặt của Đường Lâm càng lúc lại càng đen.
Hiện giờ hắn đã như cưỡi trên lưng cọp, muốn xuống cũng không thể xuống được. Trong thành Hoàng Tuyền này, kết quả của kẻ vì sợ sệt mà không dám đáng cược là gì thì không có ai biết rõ ràng hơn hắn ta.
Chuyện này có nghĩa là, từ nay trở về sau, Thiên Võ Các sẽ phải đối mặt với sự chế nhạo không ngừng của tất cả mọi người trong thành Hoàng Tuyền.
Cho nên, vì giữ thể diện cho Thiên Võ Các, Đường Lâm chỉ có thể cắn chặt răng, kiên quyết nói: "chẳng phải cũng chỉ là một trận đánh cược thôi sao, Đường Lâm ta khi nào lại biết viết chữ sợ này kia chứ? Được, ta đồng ý cược một trận này cùng với ngươi! Nhưng mà, nếu như ngươi không lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì phải tự chặt đi một chân của mình, từ nay về sau không được bước chân vào thành Hoàng Tuyền nửa bước!"
Vân Lạc Phong thu tầm mắt lại, cười nhạt một cái, cô đưa tay vào trong ống tay áo còn lại, móc ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Lâm Nhược Bạch đang đứng bên cạnh.
"Đây là sáu tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891220/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.