Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Tại sao lại không có mặt mũi trở về?” Thiên Nhai chế nhạo một tiếng: “Đừng quên những năm gần đây, mỗi một kẻ thuộc Thiên gia các ngươi đều cầu ta trở về, bây giờ ta trở về rồi, ngươi còn dùng thái độ đó với ta sao?"
“Hừ!” Lão già mặc áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không có cảm xúc: "Bảo ngươi trở về Thiên gia là do đệ đệ ngươi - Thiên Nhất thương hại ngươi sống cơ khổ chứ không phải chúng ta quyết định! Nếu năm đó ngươi đã quyết tuyệt bỏ đi như vậy, lẽ ra không nên bước vào Thiên Sơn nữa chứ!"
*Quyết tuyệt: Dứt khoát đoạn tuyệt
Năm đó ư?
Nhắc tới hai chữ này, ánh mắt Thiên Nhai càng thêm sắc bén: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện năm đó à? Nếu không phải do mấy lão già các ngươi, tại sao Phù Sinh lại bỏ ta mà đi chứ? Ban đầu ta còn ưu sầu không biết làm cách nào tìm các ngươi báo thù, nào ngờ... các ngươi vẫn còn tồn tại!”
Lão già mặc áo bào xanh cười kiêu ngạo: “Hạt gạo hạt thóc như ngươi làm sao có thể tranh ánh sáng với vầng nhật nguyệt? Thiên Nhai, cho dù bây giờ ngươi ưu tú, trong mắt chúng ta, ngươi vẫn chỉ là hạt gạo hạt thóc như mấy chục năm trước mà thôi!”
Lão già này lại dám so sánh đám người Thiên Nhai như hạt gạo hạt thóc, còn Thiên gia là vầng nhật nguyệt khổng lồ!
Thân là gạo thóc, sao có thể tranh ánh sáng với vầng nhật nguyệt?
Cõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891195/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.