Editor: Kim Phượng
Giờ phút này Lâm Duyệt đã không còn mỹ diễm của dĩ vãng, hơn nữa vẻ mặt dữ tợn kia làm đáy lòng Tiêu Thần không tự chủ được dâng lên một tia chán ghét.
Nhưng ai bảo bà là mẫu thân của Tiêu Ngọc Thanh? Vì Ngọc Thanh hắn cũng cần phải làm ra vẻ rất yêu bà ta.
“Thứ bà muốn ta đã lấy tới, chỉ là bây giờ ta còn có chuyện khác muốn làm, bà phải nghỉ ngơi cho tốt.” Ánh mắt Tiêu Thần tràn ngập ôn nhu, giọng nói vẫn trước sau như một luôn ôn hoà.
Lâm Duyệt thưởng thức ngọc bài trong tay, nhìn cũng không nhìn Tiêu Thần một cái, hân hoan nhảy nhót nói: “Được, ông đi đi.”
Tiêu Thần lắc lắc đầu, cuối cùng nhìn Lâm Duyệt, xoay người đi ra cửa phòng.
Thân ảnh cao dài rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.
“Ngọc bài, ta rốt cuộc bắt được ngươi!” Lâm Duyệt hít sâu một hơi, trong mắt đẹp hàm chứa một tia âm ngoan, “Sau này ta xem phế vật ngươi còn làm sao ở trước mặt ta làm ra vẻ lãnh khốc, hơn nữ, còn dám cùng con ta đoạt nữ nhân! Cũng không nhìn xem ngươi là cái đức hạnh nào, làm sao xứng đôi với nữ nhi Lăng gia?”
Bịch!
Lúc Lâm Duyệt đang đùa giỡn ngọc bài đột nhiên một bóng dáng màu trắng từ một bên chạy ra tới, sau đó ngọc bài trong tay bà liền biến mất.
Lâm Duyệt nhìn bàn tay trống rỗng sửng sốt một chút, ánh mắt vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Vì thế bà trông thấy một con chuột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891061/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.