Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Không sai.” Ánh mắt lão già rét lạnh như đao (bóng đao ánh kiếm),khí thế như hồng*, ngang ngược oai phong: "Ai bảo hắn có gan đánh bại Thiếu chủ nhà ta? Nếu hắn nhận thua thì bây giờ đã không xảy ra những chuyện như thế này, nói không chừng Y thành chúng ta còn vì kiến thức về thực vật mà kết giao với các ngươi, vậy thì tất nhiên chỗ tốt nhiều không đếm xuể, nhưng ai ngờ Vân Thanh Nhã quá ngu xuẩn, ngay cả Thiếu gia nhà ta mà cũng dám đánh, tự tìm đường chết!"
*Khí thế như hồng: Hình dung tinh thần vang dội, khí thế cực kỳ tráng thịnh, giống như có thể xuyên hẳn qua chiếc cầu vồng.
Ầm!
Nắm đấm của lão già "ầm" vào tường, bức tường vốn vững chắc của Vân gia bỗng lún và sập xuống trong nháy mắt.
Sắc mặt Vân Lạc trầm xuống: "Chính người Y thành các ngươi khiêu chiến với con ta trước, trên đấu trường vốn phải công bằng, tài nghệ của hắn không bằng lại bại dưới tay con ta đều do hắn tự tìm lấy! Chẳng lẽ còn muốn con ta đứng yên cho hắn đánh à?"
“Hừ!” Lão già hừ lạnh một tiếng: “Quả thật Vân Thanh Nhã không được đánh trả! Hắn nên đứng yên cho Thiếu chủ nhà ta đánh! Thiếu chủ nhà ta đánh hắn một trận đủ để hắn tránh được mười năm thống khổ, nhưng hắn lại cố tình cả gan vây trời, tự tìm đau khổ mà chịu đựng!"
Suýt chút nữa Vân Lạc đã tức điên, ban đầu ông cho rằng mình cũng đủ vô sỉ rồi, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1890973/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.