Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Vân Lạc ngây ngẩn cả người, không dám tin mà trợn to mắt, nhìn nam nhân tuấn mỹ giẫm lên sen bước tới, tầm mắt ông không thể nào rời khỏi người y.
Dường như nam nhân không chú ý tới ánh mắt lão nhân, đi thẳng tới trước mặt mọi người, dung mạo anh tuấn nở nụ cười, trong ánh mắt đã không còn nét suy sụp và ưu thương ngày trước, thay vào đó là sự tự tin làm người ta chẳng thể nào khinh thường.
Không sai, chính là tự tin!
Những năm gần đây, lão gia tử chưa từng thấy vẻ mặt này của Vân Thanh Nhã! Từ khi hai chân y bị tàn tật, từ lúc bắt đầu ngồi lên xe lăn, y đã không còn hứng thú với cuộc sống này, càng ngày càng sâu sắc, đôi khi còn làm ra những hành động tự hại bản thân mình.
“Nhị thúc, người đã đến rồi ạ?” Vân Lạc Phong quay đầu nhìn nam tử đang bước tới, cười nhẹ và hỏi.
Vân Thanh Nhã khẽ cong môi: "Tốt xấu gì ta cũng là trưởng đoàn của đoàn quân Cương Thiết, lần trước ta không tài nào tham dự vào chuyện của các ngươi được, lúc này đây, ta muốn sát cánh chiến đấu với các thành viên thuộc đoàn quân của mình."
“Người đã cân nhắc kỹ chưa?"
Vân Lạc Phong nghiêm túc nhìn sang Vân Thanh Nhã: “Bây giờ người... thật sự muốn xuất hiện trước mặt người khác chứ?"
“Không sai.” Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu, nét cười bên môi càng khiến người ta xúc động: "Mười mấy năm, mười mấy năm qua, ta đã phải sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1890961/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.