Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Kinh diễm: kinh động + đẹp đẽ

Chuyện cũ giống như nước chảy, dũng mãnh ập vào lòng Mộ Vô Song.

Nhưng những việc ấy lại không hề khiến cõi lòng Mộ Vô Song có một chút áy náy, ngược lại càng làm cho hận ý của nàng ta sâu hơn, nàng ta giơ tay lên, hung hăng đẩy cánh tay Mộ Vô Sâm đang túm chặt lấy tay mình, xoay người đối mặt với hắn. 

“Mộ Vô Sâm, năm đó, cho dù ngươi vùi thây ngay dưới móng vuốt của Linh Thú đứng đầu kia cũng là do ngươi tự tìm lấy! Ta không hề cầu xin ngươi cứu ta, chính ngươi không có tự trọng mới phải! Ta nói cho ngươi biết, ai ngăn cản tiền đồ của ta thì người đó chính là kẻ thù! Ta tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình với kẻ thù của mình!"

Ngụ ý, nếu như Mộ Vô Sâm cản đường nàng ta, nàng ta tuyệt đối không khách khí! 

“Vô Sâm.” Mộ Hành Cừu sớm không còn giận dữ, lấy lại tinh thần, ông khẽ nhắm mắt lại, cả người đều có vẻ như già đi vạn phần: "Để nó đi!" 

“Gia gia!”

Mộ Vô Sâm kêu lên nghẹn ngào. 

“Để nó cút đi!” Mộ Hành Cừu mở cặp mắt già nua, ánh mắt nhìn xoáy vào Mộ Vô Song: "chỉ là, ta hy vọng ngươi đừng bao giờ hối hận hành vi ngày hôm nay!" 

“Hối hận?” Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, nhếch khóe môi trào phúng: "Ta rời khỏi Mộ gia vì để sức mạnh cường đại hơn, ta có gì mà hối hận nhỉ? Gia gia, kẻ khiến ta có quyết định ngày hôm nay chính là người đấy! Nếu không phải vì sức mạnh của người không cường đại bằng Vân Lạc, ta cũng không cần rời khỏi Mộ gia! Cho nên tất cả đều do người sai, do người quá vô dụng (phế vật)!" 

Câu nói cuối cùng, dường như Mộ Vô Song muốn rít gào, ánh mắt tràn đầy sự căm hận: "Ta muốn gia nhập Thiên gia, ta muốn trở nên cường đại, ta muốn tiện nhân Vân Lạc Phong kia phải quỳ gối xin tha ngay trước mặt ta!" 

Mộ Hành Cừu cảm thấy giống như mới quen biết Mộ Vô Song vậy, ánh mắt ông không chớp một cái nào, nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy hận ý của thiếu nữ. 

Hóa ra, mấy năm nay ông cưng chiều nàng ta, tất cả đều kém xa với quyền thế mà nàng ta theo đuổi! Cháu gái như vậy, sao ông còn phải giữ lại?

“Gia gia, lúc này đây, ta sẽ đưa Cao Lăng đi cùng, hơn nữa ta sẽ nhanh chóng dùng danh nghĩa Thiên gia lệnh cho Vân Lạc Phong phải trở thành tiểu thiếp của Cao Lăng, đến lúc đó, ta muốn tra tấn nàng ta như thế nào thì sẽ tra tấn như thế đó, chút chuyện này, Mộ gia các ngươi có thể làm được sao?"

Thù hận trong lòng với Vân Lạc Phong đã khiến khuôn mặt Mộ Vô Song vặn vẹo cả đi, nàng ta cất tiếng nói cùng với ánh mắt tràn đầy sự dữ tợn.

“Nếu các ngươi không làm được thì không có tư cách giữ ta lại!" Mộ Vô Song hung hăng vung tay áo, xoay người bước tới bên cạnh Thiên Kha: "Thiên Kha cô nương, ta đã xử lý xong chuyện của mình, từ đây về sau, ta là người của Thiên gia, nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Thiên gia! Còn phủ Mộ Thừa tướng này, sống hay chết cũng chẳng liên quan tới ta!" 

Mộ Vô Song vừa dứt lời, một giọng nói tà mị lười biếng bỗng truyền từ ngoài sân vào, kèm theo tiếng cười: "Đi ư? Không biết ngươi vội vã như vậy là muốn chạy đến chỗ nào thế?" 

Đối với Mộ Vô Song mà nói, giọng nói này quá quen! Ngay tức khắc, hận ý trong mắt nàng ta càng sâu, lạnh lùng nhìn ra phía ngoài sân... 

Lộc cộc!

Đầu tiên là một tràng tiếng bước chân vừa trật tự vừa có lực truyền từ ngoài cửa vào, kế đó là một hàng lính được huấn luyện nghiêm chỉnh ùa từ ngoài cửa vào một cách mãnh liệt, trong nháy mắt đã vây kín cả sân.

Rồi sau đó……

Vài nữ tử khiêng một chiếc kiệu có đỉnh đầu rộng rãi, bước từ ngoài sân vào.

Trên chiếc kiệu rộng rãi xa hoa ấy, cả người thiếu nữ nằm ngang ngay trên đùi của nam nhân lãnh khốc, tay phải đỡ gáy, trên người mặc váy áo màu trắng như tuyết, phất phơ trong gió, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ. Dung nhan của nàng tuyệt mỹ vô song, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo nét cười tà khí, đôi mắt đen nhánh hàm chứa ý cười lười nhác. 

Không thể không nói, trông thấy Vân Lạc Phong như thế, cho dù đám người Mộ gia nhìn vào cũng không thể nhịn nổi vẻ kinh diễm này. 

Đặc biệt là đôi tuấn nam mỹ nữ đang ngồi trên kiệu, thoạt nhìn họ rất xứng đôi, hoàn mỹ giống như một bức bích họa. 

Hình như nam nhân rất bất mãn với những ánh mắt tập trung trên người thiếu nữ, đôi mắt lãnh khốc của hắn nhìn khắp bốn phía, ánh nhìn ác liệt như một thanh trường kiếm sắc bén, ai bị hắn nhìn đều phải thu hồi ánh mắt lại, hơn nữa còn cảm giác được có một luồng khí lạnh len lỏi từ lòng bàn chân vào trái tim mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.