Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Gia gia!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống: “Thoạt nhìn cháu giống người phụ bạc lắm ư?"
Hay là kiểu người ăn sạch sẽ rồi không chịu trách nhiệm?
“Chuyện này……”
Lão gia tử hắng giọng nói, ho khan hai tiếng, ngay cả khi ông không nói ra lời, ánh mắt ông lại nói lên một cách rõ ràng rằng cháu đúng là loại người đó đấy!
Trông thấy sắc mặt Vân Lạc Phong càng lúc càng nặng nề, lão gia tử cười mỉa hai tiếng: "Bây giờ lão nhân ta đây không quấy rầy hai đứa nữa, hai đứa cứ trò chuyện với nhau đi, ha ha."
Để không phải đi tới sân huấn luyện ngầm bồi dưỡng đoàn quân, vì linh quả của mình... Ông chỉ có thể xin lỗi Vân Tiêu thôi.
Nghĩ đến đây, lão gia tử lập tức chạy nhanh ra ngoài cửa, đến khi chạy tới cửa rồi, ông chợt nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại dặn dò một câu: "Nha đầu, đừng quên linh quả của ta đó!"
Nói xong lời ấy, ông không dừng lại nữa, lao nhanh ra ngoài.
Cả thư phòng đã lấy lại vẻ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể cảm nhận rõ ràng...
“Vân Tiêu, có phải ngươi cố ý không?" Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, bước hai bước về phía nam nhân: "Ngươi cố ý để Khinh Yên nhìn thấy cảnh ấy."
Với thực lực của Vân Tiêu, trong vòng trăm dặm, cho dù chỉ có một con kiến xuất hiện, hắn vẫn cảm nhận được!
Nhưng lúc Khinh Yên xông vào, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1890895/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.