Editor: Kim Phượng
Đôi mắt Vân Lạc Phong lóe lên ánh sáng tà khí: "Cháu cứu hắn một lần, cho nên hắn đến báo ân."
Nàng đúng là đã cứu hắn một lần, chẳng qua là không có chữa trị đến nơi đến chốn, chỉ tùy tiện qua loa một chút mà thôi. Ai bảo tên gia hỏa này ngã đè lên người nàn, nếu không nể tình hắn là linh thực thể, nàng đã chẳng thèm cứu hắn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt!
Vân Lạc cười ha ha hai tiếng: "Cháu gái của ta đúng là bản lĩnh thật lớn, chẳng những chữa khỏi thể chất phế vật của mình, còn có y thuật cao minh! Mấy ngày trước Mộ thừa tướng còn hùng hồn tuyên bố không có kẻ nào chịu cưới cháu, còn nói cháu chỉ có thể làm thiếp! Ta thấy không bao lâu nữa, người cầu hôn sẽ đạp đổ cả ngạch cửa."
Mộ thừa tướng.
Vân Tiêu âm thầm ghi nhớ cái tên này. Trên mặt lại bất động thanh sắc, biểu tình trước sau vẫn là lãnh khốc.
"Đúng rồi, gia gia." Vân Lạc Phong cười mỉm, chìa tay về phía Vân Lạc: "Trên người của người còn bạc hay không? Cho cháu một ngàn lượng đi!"
Mộ Thân dù là công tử phủ Mộ thừa tướng nhưng muốn lấy ra năm ngàn vạn lượng cũng không có dễ dàng như vậy. Ngay cả năm trăm vạn lượng tiền đặt cọc hắn đưa nàng cũng không biết là trộm từ đâu ra.
Cho nên muốn lấy bốn ngàn năm trăm vạn lượng còn lại, không biết phải chờ thêm bao nhiêu ngày.
"Khụ khụ!" Lão nhân gia xuýt chút là bị nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1890695/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.