Cô mặc áo ngủ của anh, tóc hơi rối, mắt mơ màng, giọng khàn khàn: “Anh… Nấu cơm… “
Anh nhìn cô gái gợi cảm vô cùng ấy, nói: “Còn có canh.”
“Tại sao?” Cô không hiểu, hỏi.
“Em cần nghỉ ngơi.”
Câu trả lời của anh làm cô không biết trả lời thế nào, nhưng anh trông thấy trong mắt cô tràn đầy hơi nước, ngay sau đó, cô lặng lẽ tiến tới, nhào vào lòng anh. “Chưa có ai . . . Từng nấu cơm cho em cả…” Dù là mẹ cô cũng không, bà ấy luôn bận rộn kiếm tiền, trả nợ cho người đàn ông kia. Từ khi cô có nhận thức đến nay, cô luôn phải ăn đồ mua bên ngoài. Cô vùi mặt vào lòng anh, giọng nói nghẹn ngào khiến anh đau lòng.
“Em nên cười mới đúng.” Anh lẩm bẩm oán trách: “Anh nấu không phải để nhìn em khóc.”
Giọng điệu rầu rĩ của anh làm cô nín khóc mỉm cười.
Cô ôm eo anh, ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Cảm ơn… “
Lau đi những giọt nước mắt khiến anh lo lắng trên mặt cô, anh dắt tay cô đi vào trong nhà.
Lá trúc trên ban công luôn vang xào xạc, anh lại không hề cảm thấy ồn ào, bởi vì có cô ở bên cạnh.
Mấy ngày nghỉ tết, cô luôn quấn lấy anh. Trước kia cô sẽ cười nhạo những đôi đang yêu cả ngày dính lấy nhau, nhưng bây giờ cô đang làm chuyện y hệt như vậy.
Thời gian này, cô kéo anh ra ngoài đi dạo phố, cố gắng để anh tìm được hứng thú, tìm được chuyện anh thích, khiến anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/3092636/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.