Trên cỏ đặt một chiếc giỏ trúc. Nó nhận ra cái giỏấy, là giỏ trúc của tiểu cô nương kia. Trong giỏ bay ra hương thơm củacơm và canh thịt.
Nước miếng chảy đầy miệng. Nó biết cô sẽ trở lại, nhưng không ngờ cô sẽđể lại thức ăn. Là quên mang đi sao? Hay cô còn trốn đâu đó ngoài kia,chờ bắt nó? Bóng cây đã hoàn toàn che khuất ánh sáng mặt trời. Nó chầnchừ, ngờ vực, thấp thỏm không yên quan sát động tĩnh trong rừng cây,ngẩng đầu lên, ngửi mùi trong không khí.
Ngoài mùi thức ăn, nó không ngửi được mùi nào khác.
Trong không khí có mùi thuốc trên người cô, nhưng rất rất nhạt, là còn sót lại.
Cô đã đi rồi.
Nhưng nhiều kinh nghiệm không tốt đã dạy nó bất an vểnh tai lắng nghe.
Yên tĩnh.
Ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Bỗng nhiên.
Ùng ục ùng ục!
Đói quá, bụng nó phát ra tiếng kêu.
Tách!
Oa! Tiếng động ngay trước mắt!
Nó kinh hãi, vội lùi lại, nhưng không thấy cái gì cả. Phía trước chỉ cómột bãi chất lỏng bầy nhầy không rõ rơi trên mặt đất. Tò mò, nó lại tiến lên, nhíu mày, dùng móng tay sắc nhọn dính một ít. Cái này rất dính. Nó đưa ngón tay dính chất nhầy đến mũi, ngửi.
Ừm, thối quá!
Chết tiệt, là nước miếng của nó.
Nó nhăn mặt, chán ghét vẩy đầu ngón tay dính nước miếng, sau đó mới độtnhiên nhận ra tiếng “tách” kia là tiếng nước miếng nó nhỏ xuống.
Thật mất mặt, lại bị chính tiếng nước miếng nhỏ xuống của mình dọa sợ.
Nó tức giận liếc mắt, bước hai bước tới bên cửa động.
Từ nãy tới giờ, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146038/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.