“Hai người vì một vụ án mà tranh chấp, đấu khẩu không ai chịu nhường.”
“Cãi đến lúc kịch liệt, cả hai đều đỏ mặt. Tính nết của Tịnh Du thế nào, chàng cũng biết, người ngoài làm sao khiến nó để lộ cảm xúc như vậy được?”
Ta cố nói nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Lương Hành lại trầm xuống.
“Bắc An Vương quyền cao chức trọng, uy vọng trong quân đội lớn.”
“Lương gia mà liên hôn với họ, e sẽ khiến thánh tâm nghi kỵ. Mối hôn sự này... không phải lương phối.”
Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng hạ giọng:
“Chuyện này gác lại đã. Nếu có tiểu thư nào gia thế, phẩm tính phù hợp, phu nhân cứ tiếp tục xem xét.”
Ta mỉm cười đáp lời, không nói thêm nữa.
Hôn sự của Tịnh Du liên quan đến tương lai cả phủ Quốc công.
Chuyện lớn như vậy, người quyết định cuối cùng vẫn là Lương Hành.
Tuy hắn không nói thêm trước mặt ta, nhưng sau đó lại bí mật phái người điều tra kỹ.
Xác nhận Tịnh Du và Bắc An quận chủ quả thực có chuyện.
Lại thêm gần đây hai người càng lúc càng thân thiết.
Hôm đó, Lương Hành gọi Tịnh Du, vừa trực ban trở về vào thư phòng.
Khi ấy giữa mày mắt của Lương Tịch Dự vẫn còn mang ý cười chưa tan.
Thấy thần sắc phụ thân vẫn như thường, trong lòng nó đang nghĩ xem chọn lúc nào thích hợp để thưa chuyện, xin cưới người trong lòng.
Không ngờ, nó còn chưa mở miệng.
Lương Hành đã cất lời trước:
“Tịnh Du, sinh mẫu của con mất đi, con có biết vì sao phụ thân cuối cùng chọn người Ôn thị hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-cu-quoc-cong-phu/4843734/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.