Ta mặt không đổi sắc, ngồi xuống chiếc đôn thêu cạnh giường.
“Xem ra ‘Hiếu Kinh’ vẫn chưa dạy ngươi biết nói chuyện với mẫu thân.”
“Đã ngất rồi thì hôm nay cứ nghỉ cho tốt.”
“Năm mươi lần còn lại, dưỡng thân xong thì chép tiếp.”
Nó trợn to mắt, tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng.
“Ngươi… ngươi là đồ ác độc, cút… cút đi!”
“Còn sức mắng người, xem ra đại phu nói đúng, quả thật không sao.”
Ta đứng dậy, dặn dò nha hoàn trong phòng.
“Hầu hạ công t.ử dùng t.h.u.ố.c ăn uống cho tốt, hôm nay không cần đến học đường.”
Ra khỏi cửa, ta thấp giọng dặn Kim Hà.
“Đi điều tra xem tối qua ai ở trước mặt công t.ử mà bày điều nói xấu.”
Buổi trưa, bên chỗ Lương Nguyệt Nghi lại ầm ĩ.
Con bé tính khí bướng bỉnh, không chịu ăn cơm.
Làm đổ hết thức ăn nha hoàn mang tới, khóc lóc đòi ca ca, đòi phụ thân.
Giữa căn phòng bừa bộn, nó ngồi trên giường, đôi mắt sưng như hạt óc chó.
Ta liếc qua mảnh vụn và đồ ăn dưới đất.
“Không ăn?”
“Vậy thì nhịn. Khi nào muốn ăn thì để nhà bếp làm lại.”
“Nhưng mỗi lần đập bát đũa, trừ một tháng tiền tiêu vặt, đập đến lúc ngươi cập kê xem còn đồng nào mua trâm hoa nữa không.”
Nó sững người, dường như không ngờ ta dùng cách này.
“Còn ca ca ngươi. Nó không sao, chỉ là mệt nên nghỉ.”
“Ngươi thật sự lo cho nó thì ngoan ngoãn ăn cơm, chứ không phải ở đây làm loạn, khiến phụ thân ngươi thêm phiền lòng.”
Vừa dứt lời, chẳng biết Lương Tịnh Du nghe tin từ đâu.
Kéo thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-cu-quoc-cong-phu/4843724/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.