Chương trước
Chương sau
Tề Thanh phân vân một lát mới nói: “Em đừng vội, đợi anh nghĩ cách đã. Trong tiệm ngoài bùa chú ra cũng có thể bán những mặt hàng khác…… Thí dụ mấy món trang sức đã được khai quang chẳng hạn.”
Cố Mông nghi hoặc: “Trang sức đã được khai quang?”
“Không sai!” Tề Thanh gật đầu, nói rồi trong đầu lại có linh cảm: “Em có hiểu khai quang là gì không? Là thứ có công năng y hệt như bùa chú nhưng có thể dùng làm trang sức đấy.”
Nghe vậy, Cố Mông hiểu ra ngay, nói: “Cái này em biết, đơn giản lắm.”
Yểm bùa vào trang sức thật ra cũng tương tự như viết bùa trên giấy, chỉ là có hơi phiền toái một chút thôi.
Nghe vậy, Tề Thanh lại cảm thấy yên tâm —— Cố Mông nói rất đơn giản chính là thật sự rất đơn giản!
“…… Anh sẽ tìm nguồn phôi trang sức, vừa hay nhà chúng ta có một cửa hàng trang sức.”
Nói đến đây, Tề Thanh suy tư: “Anh nhớ là hình như cửa hàng đó cũng bán online, hơn nữa cũng khá hot. À như vậy đi, em cứ đề biển cửa hàng của em là chi nhánh của cửa hàng bên đó thì sẽ có nhiều người ghé xem hơn.”
Cố Mông không hiểu mấy việc kinh doanh này cho nên cũng chỉ có thể gật đầu, dùng đôi mắt ngậm nước đen láy ngoan ngoãn nhìn Tề Thanh, nhìn đến độ Tề Thanh không dằn lòng được mà xoa đầu em gái.
Đương nhiên là anh không dám. Cứ nghĩ đến cảnh Cố Mông chém đứt chân nhện của Diệp Mạn cực kì lưu loát là anh lại cảm thấy rùng mình.
Đương nhiên, trên thực tế Cố Mông trông có vẻ không ngoan hiền gì. Từ trước đến nay, trên mặt cô hiếm khi để lộ cảm xúc mà nhan sắc lại không xinh nên nhìn thế nào cũng không thấy ngoan ngoãn, hơn nữa khí chất lại khí chất, ngược lại nhìn có hơi đáng sợ.
Nhưng trong mắt của người anh trai như Tề Thanh, Mông Mông chẳng những ngoan ngoãn mà còn cực kì đáng yêu.
*
Tề Thanh nói chuyện này giao cho mình thì rất để tâm đến, anh không giao việc này cho người khác mà đích thân xử lý.
Trước tiên, anh cho người đem một số món trang sức đến để Cố Mông khai quang. Đó đều có chất liệu từ vàng, bạc, ngọc thạch chất lượng tốt.
“Ngoài khai quang, chúng ta còn có thể…… Thí dụ như cái lắc tay mà hồng nhạt này, em xem có thể cho nó công dụng tìm người yêu được không.”
Tề Thanh tỏ vẻ nói: “Hiện tại nam nữ độc thân rất nhiều, ai cũng đều muốn tìm kiếm người yêu nên bán sẽ rất chạy.”
Cố Mông nhận chuỗi ngọc từ tay anh, đó là một chuỗi lắc tay bằng ngọc, từng viên ngọc màu hồng nhạt được mài giũa cực kỳ mượt mà, đáng yêu. Cái màu hồng nhàn nhạt này khiến người ta tưởng tượng đeo lên tay sẽ đẹp biết bao nhiêu.
Cố Mông lẩm bẩm: “Tìm người yêu à……Đúng là em có biết vài cách.”
Cô hoàn thành xong mẫu trang sức này, cuối cùng lôi ra một cái vòng cổ bằng ngọc. Chất ngọc lục bảo quý giá, nếu bán ra có thể hơn một ngàn vạn, hơn trăm triệu đi, giá trị cực kì xa xỉ.
“Cái này được này.” Cố Mông nói, hạt châu trên vòng cổ mang theo linh khí bức người, cầm vào là cô cảm thấy thật vui vẻ.
Thấy thứ nằm trong tay cô, Tề Thanh tức giận nói: “Thứ này đương nhiên là được rồi, đây chính là bảo vậy đáy hòm của nhà ta đấy, giá bán 9999 vạn. Anh định để trong tiệm của em.”
Có cái vòng cổ này ít nhất có thể hấp dẫn không ít đôi mắt của kẻ sưu tầm. Lại nói tiếp, Tề Thanh đặt nhiều tâm tư vào cửa hàng này của Cố Mông.
Cố Mông suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có mấy loại ngọc chất lượng kém không?”
Tề Thanh nhướng mày, hỏi: “Em cần ngọc chất lượng kém làm gì?”
Cố Mông trả lời: “Em muốn dùng để bày trận pháp, không thể dùng linh khí của bản thân chế tác nhiều đồ như vậy được, dùng trận pháp sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Chờ bày trận pháp xong, đem mấy thứ này đặt bên trong sẽ tự khắc được trận pháp tẩm bổ.”
Nghe vậy, Tề Thanh liền hiểu ý tưởng của cô: “Vậy để anh đi kiếm cho em nhé.”
Anh cũng không biết Cố Mông định dùng bao nhiêu ngọc để bày trận, anh kêu người mang hết những mẩu ngọc thừa đến, dù sao thừa còn hơn thiếu. Những vật liệu thừa này để không cũng chẳng làm gì, chẳng bằng đem cho Cố Mông xem có dùng được vào việc gì không.
Sau khi nhận nguyên liệu, Cố Mông không trì hoãn nữa, lập tức bày một trận pháp. Đầu tiên cô bày một cái Tụ Linh Trận bằng loại ngọc thạch tốt nhất.
Trận pháp bày xong thì trong phòng bỗng có cơn gió trong lành thổi đến, trong nháy mắt Tề Thanh lập tức cảm thấy khác lạ, đó là cảm giác thoải mái khi được hít thở không khí tươi mát.
Đồ vật trong nhà cũng có sự biến hóa, bình hoa khô héo trên bàn bỗng trở nên tươi tốt, cành lá nảy mầm, thậm chí còn hé ra nụ hoa trông tràn đầy sức sống.
Tề Thanh líu lưỡi, nói: “Đây là Tụ Linh Trận sao? Cảm giác thật là lợi hại.”
Cố Mông cũng rất vừa lòng, rất nhiều đồ vật của con người đều làm cô hài lòng ngoại trừ không khí ở nơi đây.
Trong trí nhớ của cô, rõ ràng không khí luôn xen lẫn linh khí và hơi thở hoang sơ. Còn không khí bây giờ, vừa không có linh khí lại ô nhiễm nhiều tạp chất nên cực kì khó ngửi.
Bày một Tụ Linh Trận trong phòng là thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bày xong Tụ Linh Trận, Cố Mông lựa mấy khối vật liệu thừa sau đó bày một Đào Hoa trận nho nhỏ rồi đặt trang sức màu hồng kia vào.
Những món trang sức còn lại thì khai quang.
Theo hiểu biết của Cố Mông, thật ra khai quang không phải khắc bùa chú lên món đồ mà trì chú nguồn năng lượng vào trong đó làm cho nó có năng lực trừ tà.
Cố Mông khoanh chân ngồi xuống, đặt trang sức còn lại xung quanh mình.
Mặt sàn có trải một lớp thảm mềm mại, nhờ có Tụ Linh Trận mà trong phòng vẫn duy trì độ ấm nhất định.
Tề Thanh đi đến bên cạnh cô, thắc mắc: “Em đang làm gì vậy?”
Cố Mông nói: “Em định truyền năng lượng của em vào số trang sức này, như vậy chúng nó sẽ có năng lực bảo vệ.”
Tề Thanh ù ù cạc cạc gật gật đầu.
Cố Mông nhắm mắt lại, linh khí trong phòng cuồn cuộn chảy về phía cô, bị cô hút vào trong cơ thể sau đó được cô tinh luyện. Mà linh khí được tinh luyện sau khi đi ra ngoài lại càng thêm thuần khiết.
Tề Thanh không hiểu cái gì là linh khí nhưng anh có thể cảm nhận được sau khi bày Tụ Linh Trận, không khí trong ngôi nhà cực kì thoải mái.
Cảm giác thoải mái này càng ở gần Cố Mông càng mạnh, cho nên tuy là nhàm chán nhưng anh vẫn ngồi bên cạnh Cố Mông nghịch di động. Không biết qua bao lâu, anh từ ngồi đã chuyển sang nằm ngủ luôn rồi.
Thời gian thấm thoắt, trăng đã treo đầu cành.
Thời buổi này ở những thành phố lớn, mọi người rất ít khi thấy bầu trời đêm quang đãng, càng đừng nói là thấy rõ trăng sao, họa hoằn lắm một năm mới thấy được vài lần.
Mà hôm nay, không biết vì sao ánh trăng lại sáng như thế, ánh trắng óng ánh tựa như muốn trút hết xuống nhân gian.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo lại kia, Tề Thanh còn tưởng rằng trời đã sáng, bởi vì toàn bộ căn phòng đều được ánh sáng trắng trong trẻo lại pha chút lạnh lẽo bao trùm.
“Có…… Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tề Thanh hoàn toàn sửng sốt.
Anh vươn tay hứng lấy ánh sáng, sau đó nó liền biến thành chất lỏng trong suốt.
Ánh sáng biến thành nước?
Tề Thanh ngây người không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh thoáng quay đầu nhìn qua Cố Mông, đối phương vẫn đang ngồi thiền, trên người đang có hào quang bao bọc lấy. Luồng hào quang này rất sáng nhưng không hề chói mắt mà chỉ mang theo chút lạnh lẽo.
Đứng dậy, Tề Thanh mở cửa ban công nhìn ra bên ngoài, sau đó liền ngạc nhiên.
Anh phát hiện, hào quang trắng này lại chính là ánh trăng —— ánh trắng trên bầu trời trút xuống xuống ban công rồi nhanh chóng chảy vào trong phòng.
Tề Thanh vươn tay ra hứng thì ánh trăng lập tức biến thành chất lỏng màu trắng ngà sóng sánh trong lòng bàn ta.
Lúc này, tại một số nơi trong thành phố S có vài đôi mắt đang nhìn về phía này —— ánh trăng biến thành dịch, đó là nguyệt hoa!
Trong mắt người thường, ánh trăng đêm nay chỉ sáng hơn một chút thôi, không có gì ghê gớm. Nhưng ở trong mắt của người Huyền môn, thứ bọn họ thấy lại là bầu trời với ánh trăng cuồn cuộn chảy xuống chiếu sáng nhân gian.
Cảnh tượng này cực kỳ giống sách cổ Nguyệt Hoa ký lục từng miêu ta. Có sách cổ ghi lại rằng: 'Yêu quái hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt sẽ có thể nói chuyện được, trong đó nguyệt tinh hoa gọi là nguyệt hoa, đó là sức mạnh thuần tịnh nhất'.
Tuy vậy hiện giờ Huyền môn suy thoái nên không còn ai từng nhìn thấy cảnh nguyệt hoa lan tràn như thế này.
Vậy mà giờ đây, cảnh tượng trong truyền thuyết lại xuất hiện ngay trước mắt họ.
Trong khoảnh khắc đó, vài bóng người xuyên màn đêm bay đến nơi nguyệt hoa đang chảy về.
Tuy nhiên chưa đợi bọn họ đến nơi đã thấy ánh trăng trở nên ảm đạm xuống, tất cả dị tượng đều biến mất chỉ còn vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.
“Mẹ kiếp!” Trông thấy nguyệt hoa biến mất, có người nhịn không được mắng ra tiếng.
Nhưng cũng có người vẫn duy trì bình tĩnh, âm thầm suy nghĩ.
“Nguyệt hoa rơi xuống chắc chắn có để lại ân trạch với động thực vật xung quanh. Chỉ cần có ân trạch thì nhất định lưu lại dấu vết!”
Mà chỉ cần có dấu vết, bọn họ có thể tìm được, rốt cuộc là người nào có thể làm nguyệt hoa dâng trào dẫn đến dị tượng như vậy.
Đương nhiên, cũng có một vài thứ mò đến tiểu khu của Cố Mông như yêu quái đội lốt người và ma quỷ đang rình rập xung quanh. Bọn họ thấy nguyệt hoa dâng trào, cũng thấy đại đa số nguyệt hoa trút về nơi nào.
Bọn họ nấn ná ở đó nên cũng được hưởng ân trạch, lập tức cảm thấy thực lực tăng lên mấy lần.
“Chẳng trách trong sách cổ nói rằng nguyệt hoa là thứ tốt, chỉ một hai giọt là có thể tăng tu vi nhiều như vậy, nếu mình ở trong căn phòng kia thì sẽ mạnh lên đến mức nào nữa?”
Bọn họ đứng ở ngoài nên chỉ hứng được một hai giọt nguyệt hoa, nhưng vừa rồi họ thấy rõ ràng nguyệt hoa dường như dâng trào hàng ngàn, hàng vạn giọt chảy vào căn phòng kia.
Nghĩ vậy, những người đã bình tĩnh lại cảm thấy điên cuồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.