Cố Mông từ từ rút thứ nằm trong cơ thể Diệp Mạn trong tiếng kêu gào thống khổ của ả.
Cơ thể của cô ta gần như dung hợp hoàn toàn với thứ đó, giờ đem nó rút ra tương đương với cơ thể bị xé toạc, đau đớn là khỏi phải bàn cãi.
Nhưng trong tiếng kêu của cô ta có vài phần sợ hãi nhiều hơn là đau đớn. Bởi vì cô ta vô cùng rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu thứ trong người mình bị rút ra. Đối với cô ta, nó còn đau khổ hơn cả cái chết.
“Đừng mà!” Cô ta cầu xin Cố Mông bằng gương mặt già nua, xấu xí, biểu cảm vừa đáng thương lại sầu thảm.
Đáp lại lời khẩn cầu của ả, Cố Mông làm như mắt điếc tai ngơ, thẳng tay rút thứ đó ra khỏi cơ thể cô ta.
Nó là một con nhện màu tím, sau khi rời khỏi người Diệp Mạn thì kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cả người nó xìu xuống.
Ở phần da sau cổ khuất tầm mắt của Diệp Mạn, hình con nhện đột nhiên sống dậy, nó đong đưa tám cái chân muốn nhanh chóng tẩu thoát.
“Bẹp!”
Một bàn chân dẫm xuống, thậm chí mũi chân còn di đi di lại. Lúc nhấc chân lên chỉ thấy con nhện kia đã sớm biến thành một đống nát bét.
Tề Thanh ngồi xổm xuống nhìn ngó, kinh ngạc nói “Thứ núp trong cơ thể của Diệp Mạn chính là thứ này à?”
Cố Mông gật đầu, nói “Thứ này khai trí một chút rồi nên cũng coi như là một loại yêu vật, nhưng có vài phần tà tính.”
Không tà tính thì sẽ không khiến Diệp Mạn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-con-ngan-toi/865815/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.