Cha Cố lần theo thanh âm đi ra ngoài, càng tới gần ông càng phát hiện lá bùa trong tay bắt đầu nóng lên như đang báo hiệu điều gì đó. Phản ứng này không thuộc phạm trù khoa học như vậy làm cha Cố có chút hốt hoảng trong lòng, cho đến khi đứng trước cửa phòng Cố Mông mới không còn cảm giác này nữa.
“Ba!” Cố Phạn chạy tới, vội vội vàng vàng, hình như là chạy thẳng từ phòng ngủ qua.
Đêm hôm khuya khoắt, người nhà họ Cố đều bị tiếng khóc này làm bừng tỉnh, mọi người đều thảo luận thanh âm này rốt cuộc là từ đâu tới, chờ khi phát hiện là từ trong phòng Cố Mông truyền ra thì lại càng có nhiều suy đoán hơn.
Cha Cố gõ cửa, hô lớn “Mông Mông! Mông Mông! Sao trong phòng con lại có tiếng trẻ con khóc thế? Con mau mở cửa ra đi!”
Tay ông chạm vào cửa liền cảm nhận một luồng khí lạnh truyền thẳng vào người khiến ông không chịu được mà run lập cập.
Sao lạnh thế nhỉ?
Trong đầu cha Cố hiện lên câu hỏi này, trong lòng càng thêm sốt ruột, quay đầu nói với dì Trương “Chị Trương mang chìa khóa đến đây.”
Nhà bọn họ tất nhiên là có chìa khóa dự phòng, để phòng trường hợp khẩn cấp.
“…… Cha. Con không có vấn đề gì, cha đừng vào.” Trong phòng vang lên giọng nói bình tĩng của Cố Mông.
Nhưng không nhìn thấy cô, sao cha Cố yên tâm cho được?
Trong phòng.
Cố Mông ngồi xổm trên mặt đất xem xét tình trạng của quỷ đồng. Nó được Tần Vi Vi ôm chặt, trong miệng phát ra tiếng khóc the
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-con-ngan-toi/865785/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.