Bởi vì chạy trốn quá nhanh, khi dừng lại trong phổi cảm giác đau rát cực kì khó chịu.
Hứa Tâm Như chống tay lên đầu gối, không ngừng thở phì phò, cảm thấy chính mình sắp chết.
“Mấy thứ kia có đuổi kịp không?” Cô hỏi, sau đó quay đầu nhìn phía sau một cái.
Thôn Lê gia thôn bị bọn họ bỏ lại rất xa, lúc này chỉ thấy các căn nhà của thôn Lê gia thấp thoáng trong sương trắng.
Thấy phía sau không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm cảm giác như sống sót sau tai nạn. Nhưng trong nháy mắt khi cô quay đầu lại, cô thấy Diệp Cảnh đứng bên cạnh có biểu cảm hoảng sợ.
Hoảng sợ?
Sao lại lộ ra biểu cảm kì quái như vậy?
Trong đầu chỉ mới nghĩ đến đây, cô liền thấy có chất lỏng ấm nóng vẩy lên mặt mình, mang theo một mùi hương khiến người ta buồn nôn.
Hứa Tâm Như hoảng sợ quay đầu đi, thấy một thân thể ngã xuống mặt đất, đó là một thanh niên trẻ tuổi, vết thương kéo dài từ bả vai xuống quá nửa thân thể anh ta, máu thịt lẫn lộn.
Ở phía sau anh ta chính là Tô Văn nhút nhát, ít nhất trước đó đám người Hứa Tâm Như đều nghĩ như vậy.
Nhưng hiện giờ Tô Văn đứng ở đó, gương mặt không hề có sự nhút nhát quen thuộc, ngược lại khuôn mặt đẫm máu của người thanh niên vừa ngã xuống.
Trong không gian tĩnh lặng, Tô Văn vươn đầu lưỡi liếm máu bắn tung tóe bên môi, một đôi mắt toàn là tròng đen, nhìn giống hệt một con dã thú.
Ở trên tay cô ta cầm một thanh rìu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-con-ngan-toi/865761/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.