Trời sáng trăng, ánh trăng làm nhân gian sáng bừng nhưng lại không chiếu lọt vào khu rừng này.
Tuy có bóng cây nghiêng ngả, nhưng khu rừng này lại không có một chút ánh sáng nào, tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay.
Tiếng thở dốc trong rừng rậm vang lên, Thẩm Cường nóng nực lau mồ hôi, nói “Đội trưởng, khu rừng này thật kì quái, chẳng có lấy một chút ánh sáng nào.”
Diêm La ngẩng đầu lên, rõ ràng trên đầu họ là mặt trăng nhưng tuyệt nhiên không có tia sáng nào rọi vào, bốn phía tối đen như mực, đứng cạnh nhau còn không thấy rõ.
Từ khi đuổi theo bọn buôn ma túy vào đây, Diêm La liền cảm thấy không đúng rồi, khu rừng này đúng là có chút kì lạ.
Từ bên ngoài nhìn vào, cây cối ở nơi này đều trụi lá, cành cây trơ trọi vươn ra bốn phương tám hướng. Giống hệt như là thân người gầy gò, xấu xí.
Trong lòng Diêm La nổi lên dự cảm chẳng lành, anh ổn định tâm thần, nói “Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, nắm chặt tay nhau tụm vào một chỗ, dù thế nào cũng đừng tách ra.”
Đoàn người nghỉ ngơi tại chỗ, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, một chút động tĩnh đều không có.
“A!”
Từ hướng nào đó, đột nhiên vang lên hét thảm thiết, lòng Diêm La căng thẳng lên, theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay.
Tiếng sột sột soạt soạt vang lên, một giọt mồ hôi nóng từ trán lăn xuống.
Có một nỗi sợ hãi khiến da đầu hắn tê rần đi, dự cảm của anh luôn chính xác. Anh cảm giác nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-con-ngan-toi/865754/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.