Lúc Thiên Di tỉnh dậy, ánh sáng trắng xóa của trần nhà đập vào mắt khiến cô cảm giác mơ hồ. Một nỗi bất an lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô cố gắng cử động, nhưng cảm giác toàn thân nhẹ bẫng như không thuộc về mình.
Hoảng loạn, cô bật dậy và đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Trước mặt cô là hai gương mặt thân thuộc mà cô tưởng rằng không bao giờ có thể gặp lại. Ba và mẹ của cô đang đứng đó, ánh mắt đầy trìu mến, như đang nhìn một đứa trẻ vừa trở về nhà sau những tháng ngày lưu lạc.
"Ba... mẹ..." Giọng cô nghẹn lại, run rẩy đến mức chính cô cũng không nhận ra đó là mình. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, không thể kiểm chế, cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ vừa tìm được vòng tay che chở.
Mẹ cô tiến lại gần, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự trách móc yêu thương: "Con bé ngốc này, lớn từng này rồi mà còn khóc nhè sao? Chỉ là ngạt nước một chút, mê man có hai ngày
Thôi mà làm cả nhà lo sốt vó. Thật là, con lúc nào cũng khiến mẹ phải lo lắng thế này."
Thiên Di sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn mẹ:
"Chỉ... mê man 2 ngày thôi sao?"
Mẹ cô bật cười, nhưng nụ cười vẫn thấp thoáng vẻ lo âu: "Phải rồi, con nằm đây hai ngày nay, không chịu tỉnh dậy. Cả nhà cứ nghĩ chuyện gì kinh khủng lắm. May mà bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng."
Cô lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-xuyen-sach-chuyen-tinh-khong-theo-kich-ban/3734335/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.