Lúc Thiên Di tỉnh dậy, ánh sáng trắng xóa của trần nhà đập vào mắt khiến cô cảm giác mơ hồ. Một nỗi bất an lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô cố gắng cử động, nhưng cảm giác toàn thân nhẹ bẫng như không thuộc về mình.
Hoảng loạn, cô bật dậy và đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Trước mặt cô là hai gương mặt thân thuộc mà cô tưởng rằng không bao giờ có thể gặp lại. Ba và mẹ của cô đang đứng đó, ánh mắt đầy trìu mến, như đang nhìn một đứa trẻ vừa trở về nhà sau những tháng ngày lưu lạc.
"Ba... mẹ..." Giọng cô nghẹn lại, run rẩy đến mức chính cô cũng không nhận ra đó là mình. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, không thể kiểm chế, cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ vừa tìm được vòng tay che chở.
Mẹ cô tiến lại gần, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự trách móc yêu thương: "Con bé ngốc này, lớn từng này rồi mà còn khóc nhè sao? Chỉ là ngạt nước một chút, mê man có hai ngày
Thôi mà làm cả nhà lo sốt vó. Thật là, con lúc nào cũng khiến mẹ phải lo lắng thế này."
Thiên Di sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn mẹ:
"Chỉ... mê man 2 ngày thôi sao?"
Mẹ cô bật cười, nhưng nụ cười vẫn thấp thoáng vẻ lo âu: "Phải rồi, con nằm đây hai ngày nay, không chịu tỉnh dậy. Cả nhà cứ nghĩ chuyện gì kinh khủng lắm. May mà bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng."
Cô lắc đầu, vẻ mặt đầy bối rối:
"Không thể nào... Con đã trải qua rất nhiều... mọi thứ... rất thật..."
Ba cô đứng bên cạnh, ánh mắt trìu mến nhưng pha chút tò mò: "Con nói gì vậy, Thiên Di? Mơ thấy gì mà khiến con bối rối đến thế?"
Thiên Di siết chặt bàn tay, đôi mắt đầy cảm xúc:
"Con mơ thấy... một cuộc đời khác. Con đã yêu, đã đau khổ... và cuối cùng..." Giọng cô nghẹn lại, không dám nói tiếp.
Ba cô cau mày, đặt tay lên vai Thiên Di, giọng trầm ổn: "Chỉ là một giấc mơ thôi, Thiên Di. Chúng ta thường mơ thấy những điều kỳ lạ, nhưng tất cả đều không có thật."
Thiên Di cúi đầu, đôi tay đan chặt vào nhau, nhưng trong lòng cô không ngừng phủ định. Cảm giác ấy, những ký ức ấy... quá thật để chỉ là một giấc mơ.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang nhìn ba mẹ:
"Nhưng... mọi thứ sống động đến mức con không thể nghĩ đó chỉ là mơ. Những người con gặp, những cảm xúc con trải qua, tất cả đều rõ ràng. Con... con yêu một người, rất sâu đậm..."
Mẹ cô dịu dàng ngồi xuống bên giường, vuốt nhẹ tay cô: "Thiên Di, có lẽ giấc mơ ấy phản ánh điều gì đó trong lòng con. Nhưng nhớ rằng, thực tại mới là điều quan trọng nhất. Chúng ta luôn ở đây với con."
Những lời an ủi ấy khiến lòng Thiên Di ấm áp, nhưng cũng không xóa được sự lạc lõng trong cô. Bất giác, cô đặt tay lên ngực mình, nơi cảm giác mất mát vẫn âm ỉ.
"Liệu người ấy có thật sự tồn tại không?" Thiên Di tự hỏi trong thầm lặng, đôi mắt dần dâng lên một tầng sương mờ. Cô cảm nhận được sự trống rỗng trong trái tim mình, như thể đã để quên thứ gì quan trọng ở một nơi nào đó không thể quay lại.
Ba của Thiên Di nhìn cô, ánh mắt có chút trầm ngâm nhưng vẫn ấm áp: "À, còn một chuyện nữa. Người vệ sĩ cứu con lúc con rơi xuống nước, cậu ấy vẫn đang đợi bên ngoài. Cậu ta không chịu rời đi, nói rằng muốn đợi con tỉnh lại."
Thiên Di ngạc nhiên, đôi mày khẽ nhíu lại: "Vệ sĩ sao?"
Cô cố gắng lục lại ký ức, và hình ảnh mờ nhạt dần hiện ra. Lúc rơi xuống nước, mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng hô hoán vang lên từ khắp nơi. Nhưng giữa tất cả những âm thanh hỗn độn ấy, có một giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ vang lên, như xuyên thấu mọi thứ và khắc sâu vào tiềm thức cô:
"Để tôi... để tôi cứu cô ấy!"
Những lời nói ấy khiến Thiên Di cảm thấy bối rối. Cô nhìn ba mẹ, rồi nhìn về phía cửa, lòng dâng lên một sự tò mò khó tả.
"Ba, mẹ….. con muốn gặp anh ấy. Ít nhất cũng nên cám ơn người ta tử tế. "
Ba mẹ Thiên Di nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý. Mẹ cô lên tiếng:
"Được thôi, người ta đã cứu con, con nên cảm ơn một cách tử tế. Chờ một chút, mẹ sẽ nhờ người gọi cậu ấy vào."
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Ba cô bước ra, rồi dẫn vào một người đàn ông cao lớn. Anh mặc một bộ đồ đơn giản nhưng phảng phất nét lạnh lùng và kiên định.
Thiên Di nhìn anh chăm chú, trái tim như thắt lại. Cô sững sờ đến mức không thốt nên lời, chỉ có hốc mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào phát ra khó khăn:
"Kỳ Nam... là anh sao?"
Cô chần chừ, không dám bước tới, sợ rằng bản thân đã nhận lầm người, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ mong manh. Nhưng khi ánh mắt anh dịu dàng đáp lại, nụ cười quen thuộc thoáng hiện trên gương mặt ấy, Vương Kỳ Nam khẽ gật đầu.
Ngay lúc đó, mọi cảM xúc vỡ òa. Thiên Di không kìm được, từ trên giường bệnh lao xuống, chạy ào đến bên anh, ôm chặt lấy anh như sợ anh sẽ tan biến.
"Là anh thật sao? Em không nhận lầm chứ? Là anh, Kỳ Nam của em đúng không?"
Vương Kỳ Nam vòng tay ôm chặt cô, như muốn bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió, giọng anh trầm ấm, khẽ run:
"Là anh, Thiên Di, anh đến đây tìm em.
Ba mẹ cô đứng bên cửa, chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên.
"Con gái chúng ta bị làm sao vậy, bà?" Ba cô lẩm bẩm, điệu bộ đầy thắc mắc.
Mẹ cô nở nụ cười mỉm, ánh mắt lấp lánh niềm vui: "Chắc là 26 năm nay chơi đùa đủ rồi, giờ cuối cùng cũng có người trong lòng."
"Vậy thì tốt quá! Mau, mau ra ngoài để chúng nó có không gian riêng." Ba cô vừa nói vừa kéo mẹ cô rời đi, không quên khẽ khép cửa lại để không làm phiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]