🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cả hai vừa lao ra khỏi ngõ hẹp thì đã bị cảnh sát vây kín bốn bề. Đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào họ, những tiếng còi inh ỏi xen lẫn tiếng bước chân dồn dập như đẩy bầu không khí căng thẳng lên đến cực điểm.

Lâm Thiên Vũ dừng sững lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám cảnh sát trước mặt. TrOng một khoảnh khắc, anh nhanh chóng rút từ trong túi áo ra một khẩu súng, dí thẳng vào cổ Thiên Di.

"Đừng lại gần thêm bước nào!" Giọng anh đầy uy hiếp, vang vọng giữa màn đêm. "Nếu các người tiến thêm một bước, tôi sẽ giết cô ấy ngay tại chỗ!"

Sự táo bạo của Lâm Thiên Vũ khiến đội cảnh sát lập tức khựng lại. Ánh đèn pha chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của

Thiên Di, ánh mắt hoảng loạn của cô như càng khẳng định tình thế nguy hiểm.

"Cậu nghĩ mình thoát được sao?" Một viên cảnh sát hét lớn qua loa. "Bỏ súng xuống và đầu hàng ngay, đừng làm chuyện dại dột!"

Nhưng Lâm Thiên Vũ không hề nao núng. Anh siết chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt không chút chần chừ. "Tôi không đùa đâu! Các người muốn cô ấy chết ngay tại đây sao?"

Thiên Di thở dốc, đôi chân mềm nhũn đứng không vững. Cô biết Lâm Thiên Vũ đang liều mạng để giữ lời hứa bảo vệ cô, nhưng cách làm này chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên nguy hiểm. Cô cảm nhận được báng súng lạnh ngắt áp vào da thịt mình, tim đập loạn xạ.

"Lâm Thiên Vũ..." Thiên Di khẽ gọi tên anh, giọng run rẩy. "Đừng làm vậy..."

"Im lặng!" Anh thì thào, không quay đầu lại. "Tin anh, chỉ cần chút nữa thôi, anh sẽ đưa em thoát khỏi đây."

Trước mắt, cả hai như đang đứng trước bờ vực, chỉ cần một bước sai lầm, mọi thứ sẽ kết thúc.

Một viên cảnh sát lớn tuổi đứng ở vị trí chỉ huy, cầm loa tiến lên phía trước, giọng nói vang vọng trong không gian căng thăng:

"Đừng diễn trò nữa! Các người là đồng bọn! Đừng tưởng trò lừa bịp này có thể qua mắt được cảnh sát!"



Lời nói sắc lạnh như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào bầu không khí, khiến ánh mắt của Lâm Thiên Vũ tối sầm lại.

"Đồng bọn?" Anh nhếch mép cười khẩy, nhưng không rời khẩu súng khỏi cổ Thiên Di. "Nếu chúng tôi là đồng bọn, các người nghĩ tôi sẽ cần bắt cô ấy làm con tin sao?!"

Ánh đèn pha chói mắt làm hiện rõ từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán Thiên Di. Cô cố lấy lại bình tĩnh, nhìn Lâm Thiên Vũ đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt đầy quyết liệt nhưng cũng lộ rõ sự căng thẳng.

"Các người nghĩ kỹ đi!" Lâm Thiên Vũ tiếp tục hét lớn, giọng nói đầy uy hiếp. "Một khi tôi bóp cò, mạng sống của cô ấy không còn! Vậy các người muốn cứu người hay muốn chứng minh lý thuyết ngu ngốc đó?"

Viên cảnh sát lớn tuổi giữ sự bình tĩnh, nhưng những người đứng phía sau bắt đầu lúng túng. Một số cảnh sát trẻ lộ vẻ do dự, súng đã giương sẵn nhưng chưa ai dám ra tay, vì không thể mạo hiểm tính mạng của Thiên Di.

Phía sau hàng rào cảnh sát, Vương Kỳ Nam vừa chạy đến. Anh nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng và trái tim như thắt lại khi nhìn thấy Thiên Di trong tình thế nguy hiểm.

"Thiên Di!" Anh hét lớn, định lao lên phía trước, nhưng bị một cảnh sát cản lại. "Không được, đừng làm tình hình thêm rối loạn!"

Lâm Thiên Vũ quay đầu, ánh mắt lóe lên khi thấy Vương Kỳ Nam. Một nụ cười nhạt hiện trên môi anh ta, pha chút mỉa mai:

"Ồ, cuối cùng thì anh cũng đến." Anh ta kéo Thiên Di lùi về phía sau, cố giữ khoảng cách với cảnh sát. "Muốn cứu cô ấy? Hãy nói với họ lùi lại!"

Vương Kỳ Nam nhìn Lâm Thiên Vũ, trong lòng cháy lên ngọn lửa giận dữ nhưng cũng chứa đựng nỗi lo lắng sâu sắc. Anh không biết phải làm gì trong tình huống này.

Vương Kỳ Nam ánh mắt căng thẳng và đầy cảnh báo. "Lâm Thiên Vũ," anh nói, giọng trầm nhưng không kém phần nghiêm nghị, "Mày đừng manh động. Nếu mày làm bất kỳ điều gì sai lầm tổn hại cô ấy, tao sẽ khiến mày hối hận suốt đời."

Lâm Thiên Vũ không tỏ ra sợ hãi, đôi mắt anh ta lạnh lùng và đầy quyết tâm. "Hối hận?" Anh ta cười khẩy, đôi môi mím chặt. "Anh không hiểu đâu, Vương Kỳ Nam. Tôi không còn gì để mất. Còn anh, nếu muốn cứu cô ấy, thì phải theo điều kiện của tôi."

Trong không gian căng thẳng, bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. Ngô Hạ Vân, đứng phía sau đám cảnh sát, ánh mắt đầy tự tin và không kém phần độc ác. "Lâm Thiên Vũ yêu Thiên Di," cô ta lên tiếng, giọng nói đầy thách thức và cố tình cắt ngang sự căng thẳng trong không khí. "Anh ta tuyệt đối sẽ không làm tổn hại cô ta đâu. "



"Đừng có nói linh tinh," Lâm Thiên Vũ lạnh lùng đáp, nhưng trong giọng nói của anh ta vẫn có chút lưỡng lự, như thế không thế che giấu sự mâu thuẫn trong lòng. "Là tôi xúi giục Phạm Thiên Di làm chuyện này. Cô ta chỉ là con cờ trong tay tôi. Cái độc, cái kế hoạch, tất cả đều là do tôi sắp đặt, cô ấy chỉ làm theo những gì tôi yêu cầu."

Ngô Hạ Vân đứng vững, ánh mắt sắc bén như dao, cô ta cười nhạt, giọng điệu đầy chế giễu: "Anh đang nói dối,

Lâm Thiên Vũ. Anh không có lý do gì để giết cậu của Phạm Thiên Di cả. "

Cô ta bước một bước về phía Lâm Thiên Vũ, ánh mắt đầy thách thức. "Mọi thứ anh nói chỉ là cố gắng che giấu tội lỗi của Phạm Thiên Di. Anh không phải kẻ ác, nhưng lại để gánh tội thay cô ấy. "

Vương Kỳ Nam không thể kiên nhẫn hơn được nữa, anh quắc mắt nhìn Ngô Hạ Vân, giọng nói đột ngột vang lên đầy tức giận: "Đừng có cố làm mọi thứ rối tung lên nữa, Ngô Hạ Vân! Em có biết mình đang làm gì không?"

Vương Kỳ Nam quay lại, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng lần này, anh không nhìn Lâm Thiên Vũ mà trực tiếp nhìn vào

Thiên Di. Giọng anh trở nên mềm mỏng, nhưng không giấu được sự căng thẳng: "Anh chỉ muốn biết sự thật,

Thiên Di. Anh muốn nghe em giải thích, tất cả những gì đã xảy ra, em có bằng lòng nói với anh không ? "

Vương Kỳ Nam quay lại, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng lần này, anh không nhìn Lâm Thiên Vũ mà trực tiếp nhìn vào

Thiên Di. Giọng anh trở nên mềm mỏng, nhưng không giấu được sự căng thẳng: "Anh chỉ muốn biết sự thật,

Thiên Di. Anh muốn nghe em giải thích, tất cả những gì đã xảy ra, em có bằng lòng nói với anh không ? "

Thiên Di đứng lặng im, cảm giác nghẹn ngào trào dâng trong lòng. Ánh mắt Vương Kỳ Nam chứa đựng sự lo lắng và mong mỏi, khiến trái tim cô như thắt lại. Đôi tay cô run rẩy, nhưng cuối cùng, cô cũng lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ, đầy yếu ớt nhưng cũng đầy kiên định:

"Em không làm sai, Kỳ Nam. Em chưa từng làm điều gì có lỗi với anh. Những chuyện này... không phải do em gây ra. Anh có tin em không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.