Sáng hôm ấy, Thiên Di chuẩn bị rời nhà để đến xưởng, nơi những mẫu thiết kế trong bộ sưu tập của cô đang ở giai đoạn đầu. Mỗi chi tiết đều cần được chăm chút tỉ mỉ, và cô đã lên kế hoạch cả ngày để hoàn thiện từng phần nhỏ.
Ngồi dùng bữa sáng với Vương Kỳ Nam, cô liếc nhìn thấy anh vẫn đang cúi đầu vào đống tài liệu, vừa ăn vừa chăm chú đọc không ngơi nghỉ. Không kìm được, cô buột miệng nói:
"Đêm qua anh đã ôm đống tài liệu đó cả buổi rồi, giờ vẫn còn chưa xong sao?"
Vương Kỳ Nam ngẩng đầu, cau mày đáp lại với giọng điệu có phần mỉa mai: "Cô tưởng ai cũng rảnh như mình chắc? Cả ngày chỉ chạy loanh quanh làm mấy việc không đâu."
Thiên Di nhướng mày, đặt đũa xuống, rồi nhìn thẳng vào anh, giọng đanh thép: "Anh thì biết gì mà nói? Ngồi vào ghế chủ tịch thì cũng phải chú ý phong thái chút chứ. Cả ngày ăn mặc cứng nhắc, khô khan như vậy, một chút khí chất cũng không có."
"Phạm Thiên Di, cô..."
Vương Kỳ Nam nén giận, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên chút khó chịu. Trịnh Bảo Long, chứng kiến cảnh hai người mỗi sáng đều không nhịn được lời qua tiếng lại, chỉ cười thầm trong lòng. Đã đến lúc anh phải can Thiệp:
"Phu nhân, sáng nay để tôi chở cô đến xưởng nhé?" Trịnh Bảo Long đề nghị, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng không giấu được vẻ thân thiết.
Thiên Di khẽ cười, lắc đầu từ chối: "Cảm ơn anh, nhưng trợ lý của tôi sẽ đến đón. Dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-xuyen-sach-chuyen-tinh-khong-theo-kich-ban/3712880/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.