Thấy Thiên Di loay hoay với giỏ trái cây khá nặng, dáng người cô lại mảnh khảnh, Trịnh Bảo Long không ngần ngại bước tới đề nghị:
"Để tôi giúp cô cầm giỏ trái cây này nhé, Thiếu phu nhân. Có vẻ hơi nặng đối với cô."
Thiên Di nhìn anh, cảm kích vì sự chu đáo, khẽ mỉm cười:
"Cảm ơn anh, vậy phiền anh giúp tôi."
Trịnh Bảo Long nhanh chóng cầm lấy giỏ trái cây từ tay cô, động tác vừa dứt khoát vừa nhẹ nhàng. Anh không nói thêm gì, chỉ mỉm cười lịch sự và cùng cô tiến vào bệnh viện.
Khi bước vào phòng bệnh đặc biệt, ánh mắt Thiên Di lập tức dừng lại trên hình ảnh một bác sĩ nam trẻ tuổi đang chăm chú kiểm tra các thông số sức khỏe cho bà cụ. Anh đứng ở đầu giường, động tác thành thạo và tỉ mỉ, toát lên vẻ chuyên nghiệp và tận tâm. Ánh sáng trắng từ cửa sổ rọi vào, tạo nên khung cảnh yên bình nhưng không kém phần nghiêm túc, khiến Thiên Di có chút sững sờ trong khoảnh khắc.
Trịnh Gia Bảo nhanh nhẹn bước vào, đặt giỏ trái cây xuống đầu giường, đồng thời cúi đầu chào vị bác sĩ trẻ trước mặt.
"Bác sĩ Lâm, thiếu phu nhân đến thăm bà ngoại của cô ấy."
Lâm Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Thiên Di, và ngay khoảnh khắc đôi mắt họ chạm nhau, toàn thân cô như bị đông cứng. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tim cô thắt lại, bên tai như vang lên những âm thanh rời rạc, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. Cảm giác lạ lùng ấy ập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-xuyen-sach-chuyen-tinh-khong-theo-kich-ban/3712875/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.