Căn phòng chật hẹp và cảm thấy càng lúc càng khó chịu.
[Chỉ là một căn phòng thôi mà, tên Vương Kỳ Nam này cũng phải khó khăn với mình đến vậy sao?]cô thầm nghĩ, cảm giác uất ức dâng trào.
Cả ngày cô đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện từ buổi lễ cho đến những ánh mắt xoi mói, mà giờ còn phải đối mặt với việc sống trong một căn phòng thiếu thốn tiện nghi.
Thiên Di đứng khoanh tay, mặt lạnh tanh, nhưng giọng nói thì đầy quyết liệt: “Nếu không được ở nơi tốt hơn, tôi sẽ không ở đây nữa.”
Vương Kỳ Nam nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy thách thức. “Thế à? Không ở đây thì cô định đi đâu?”
Cô hất cằm, không chịu thua. “Tôi... đến nhà ba mẹ anh."
Anh bật cười khinh khỉnh, giọng trở nên sắc bén. "Cô dám?"
Thiên Di không hề nao núng, đáp lại ngay: "Anh thử xem."
Ánh mắt Kỳ Nam thoáng qua một tia khó chịu, cuối cùng anh thở dài, rõ ràng không còn kiên nhẫn với cô nữa. "Gia Khiêm, Trọng Khang, hai người đúng là mang đến cho tôi một rắc rối lớn."
Anh lẩm bẩm, cảm thấy nực cười với tình cảnh hiện tại. "Nói gì mà Phạm Thiên Di, người thì hiền lành, gia thế sạch sẽ. Đúng là bọn họ mắt mù hết rồi. Cô gái này, trả treo không thiếu câu nào."
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh buông lời: "Được rồi, tôi sẽ cho người làm sắp xếp một căn phòng khác cho cô."
Thiên Di nhếch môi, một nụ cười chiến thắng hiện rõ trên gương mặt. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-xuyen-sach-chuyen-tinh-khong-theo-kich-ban/3712868/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.