Chiều hôm sau, Nhạc Nhiên Kỳ tan làm ở công ty, trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. Đúng ra với gia cảnh của cô, hoàn toàn không thể mua nổi nhà ở Hoa thành. Nhưng vì tổ tiên nhà ngoại đã có đất sẵn ở đây từ trước khi Hoa thành phát triển giàu có như bây giờ, nên cô cũng coi như là có nhà riêng để về, không phải thấp thỏm lo sợ một ngày chủ nhà trọ sẽ đuổi đi.
“Con về rồi!”
Nhạc Nhiên Kỳ bước vào căn nhà nhỏ của gia đình mình, nơi có hai người phụ nữ mà cô dù có làm việc liều lĩnh tính mạng cũng quyết phải lo cho họ được ấm no. Chính là người bà đã quá 70, trên người mang nhiều bệnh tật và người mẹ bị chồng bỏ rơi khi chỉ vừa sinh con cách đó không lâu. Để nuôi cô khôn lớn trưởng thành, vừa lo chạy bệnh cho bà, mẹ của cô đã vất vả rất nhiều.
“Về rồi à? Mau tắm rửa rồi đến ăn cơm. Mẹ đã nấu xong hết rồi đây!”
Phương Tầm - mẹ Nhạc Nhiên Kỳ nói vọng ra từ bếp.
Nhạc Nhiên Kỳ cười khoái chí, bao nhiêu áp lực ở công ty giờ đã tan biến thành mây khói. Cô tùy tiện quăng túi xách sang một bên, co giò chạy vào bếp như chó con gặp chủ.
“Không cần đâu mẹ! Đồ ăn còn nóng thì phải ăn ngay mới được. Bà, cháu chào bà!”
Nhạc Nhiên Kỳ vừa nói vừa chạy đi rửa tay, rồi lại quay phắc đến ngồi bên cạnh bà ngoại và mẹ, cẩn thận múc cơm cho từng người.
Bà ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-lua-dao/2943445/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.