Lư Mễ giao việc thiết kế phòng triển lãm cho Ô Mông thật, vì thế cô dẫn Ô Mông lên Tây Bắc một chuyến.
Lúc khảo sát hiện trường, Lư Mễ lạnh cóng. Thượng Chi Đào tìm áo khoác bông màu vàng choàng lên người cô, vừa xót cô vừa càm ràm: “Không phải em đã bảo chị mặc nhiều áo vào rồi sao?”
“Dự báo thời tiết đâu nói lạnh đến mức này.”
“Vùng này thay đổi thời tiết nhanh lắm.”
“Được rồi, chị lơ là quá. Erin, cô có lạnh không?”
“Hơi hơi.” Ô Mông hơi ngại, Thượng Chi Đào gửi những điều cần lưu ý khi đi cho cô ấy rồi mà cô ấy không nghe.
“Lạnh mà cô không nói! Tính lạnh chết luôn hả!” Lư Mễ quấn chặt áo khoác bông, nói với bên cung ứng: “Tìm thêm cái nữa, kém tinh tế thế?”
Bên cung ứng đáp lời, sau đó tìm thêm một cái áo măng tô nữa.
Một lúc sau trời đổ tuyết, công trình chưa lắp cửa sổ, gió to thét gào. Lư Mễ bị lạnh cứng người rồi.
Cô cứ hắt xì liên tục, gắng gượng tới khi xong việc, không muốn đi liên hoan, theo Thượng Chi Đào về chỗ cô ấy thuê. Lư Mễ khóc lóc nài nỉ đòi ở cùng cô ấy, có đánh chết cũng không chịu ra ở khách sạn. Phòng không rộng lắm, hai người chen chúc trên một cái giường, Lư Mễ vô cùng hưng phấn với chuyện này.
Cô giở giọng chọc ghẹo Thượng Chi Đào: “Tối hôm nay chúng ta không mặc quần áo dài, anh em tốt thì phải lõa lồ gặp nhau.”
Thượng Chi Đào cười hì hì, ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-hoat-ngon/3719629/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.