Chương trước
Chương sau
Lư Mễ đọc truyện đến tận nửa đêm, từ phòng khách vào phòng ngủ, cô mở một cái đèn đọc sách, hứng thú dào dạt. Cô dọn hẳn một góc ở tủ đầu giường, đặt tập tranh liên hoàn vào vị trí cô với tay ra là lấy được, định dùng nó làm sách gối đầu giường trong mấy tháng tiếp theo.

Hay thật, thế mà cô lại có sách gối đầu giường, còn là sách gối đầu giường xịn sò nữa chứ.

Lư Mễ cảm thấy đây là món quà xịn nhất mà cô nhận được trong suốt bao nhiêu năm qua, cô cầm sách mà yêu thích không nỡ rời tay. Kỳ lạ là lần này cô không có ham muốn khoe khoang, như hồi nhỏ ăn mì, nếu dưới đáy bát có một miếng thịt, cô sẽ lén lút ăn nó, sợ bị người khác giành mất.

Lúc cô chuẩn bị đi ngủ, Trương Hiểu gọi điện tới, đầu dây bên kia rất ồn ào: “Tới đây chơi đi!”

“Không đi đâu. Mệt.” Gần đây Lư Mễ không có hứng đi quẩy, đã một khoảng thời gian rồi cô không đi, cô cũng không nhớ nó, điều này thật hiếm có.

“Thế thì tôi cũng không chơi nữa, qua nhà bà nha, ngủ với bà.” Trương Hiểu cố ý trêu Lư Mễ, cô ấy cảm thấy Lư Mễ hơi sai sai, muốn dò hỏi thử.

“Hôm nay không tiếp bà đâu, mai tôi có việc rồi, bà cứ chơi đi!”

“Đi đâu thế?”

“Học đánh tennis.”

Bộ dụng cụ của Lư Mễ được giao đến rồi, cô đã nói đi học thì cô sẽ đi, nhanh nhẹn dứt khoát.

“Bà học đánh tennis á? Bà từng nói loại vận động thích hợp nhất với bà là dẩy đầm mà! Bà phản bội chính bản thân bà!” Đầu dây bên phía Trương Hiểu rất ồn, đột nhiên cô ấy nghĩ đến Đồ Minh, hệt như bừng tỉnh: “Bà sợ sếp bà chứ gì! Thế mà Lư Mễ lại sợ sếp nên không đi quẩy nữa cơ đấy!”

Cô ấy nói xong thì cúp máy, chưa đầy năm phút sau, tất cả bạn bè chơi chung đều biết: Lư Mễ sợ sếp mình đến mức không dám đi quẩy.

[Tôi sợ anh ta? Mấy người xem thường ai đấy hả? Tôi biết sợ là gì đâu chứ! Hôm nay bà đây mệt quá thôi, chờ tôi khôi phục công lực tôi sẽ chiến với mấy người ba ngày ba đêm!] Lư Mễ đáp trả một câu thật bướng rồi kéo chăn trùm mặt lại, ngủ say tít thò lò.

Hôm sau thức dậy, tâm trạng cô tốt một cách kỳ lạ, vừa hát vừa tắm rửa, sau đó đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, trang điểm thật nhẹ nhàng, tự ngắm mình trước gương, cảm thấy mình đúng là một cô gái xinh đẹp trong sáng.

Cô xách túi rồi ra khỏi nhà.

Cô xuống dưới nhà thì đụng bác Hai đang xách lồng chim đi dạo, cô bèn đi lên nói chuyện một lúc: “Cháu nói này bác Hai, sao hôm nay trông chim của bác rù thế?”

“Cháu mới rù ấy! Nó tràn đầy sức sống thế này!” Bác Hai không phục, huýt sáo một phát, con chim cũng không phục, học theo hót một tiếng.

Lư Mễ cười như nắc nẻ một lúc lâu: “Chờ mấy hôm nữa cháu sẽ dạy nó mấy câu chửi tục, chúng ta đã mở cái miệng bậy bạ ra rồi thì phải bậy đến cùng luôn!” Cô vừa dứt lời thì lòng bàn tay bác Hai đập vào vai cô: “Mau lượn đi!”

Lư Mễ cười đùa nhảy sang bên cạnh: “Coi bác kìa, sao lại cuống lên thế! Mai cháu gọi bác đi chợ sáng nha!”

Lúc cô tới sân bóng, những người khác vẫn chưa tới. Thím Hai thấy Lư Mễ đến thì giật mình, lại thấy trang phục, dụng cụ của cô rất chuẩn chỉnh, thím ấy bèn lên tiếng trêu chọc: “Tiểu Lư Mễ, cháu đến làm việc giúp thím mà mặc đẹp thế này, ai mà đánh bóng đàng hoàng được nữa?”

“Đẹp ạ?” Lư Mễ xoay một vòng: “Thím Hai dùng từ không đúng rồi, thím phải bảo là sao cháu như tiên trên trời vậy.” Cô quay đầu lại thấy Đồ Minh, chu môi về phía anh, nhỏ giọng nói: “Thím Hai nhìn giúp cháu xem Tiểu Đồ có nhìn cháu không?”

Thím Hai liếc qua Đồ Minh, anh đang chăm chú sắp xếp dụng cụ: “Không. Dù có cô gái xinh đẹp đến đâu đi nữa, Tiểu Đồ cũng không nhìn. Đội bóng ấy, chỉ có mỗi Tiểu Đồ không ham cái này.”

“Không phải chứ? Đã là đàn ông thì đều ham mê cái đẹp, anh ta không nhìn lần nào luôn ạ?”

“Thím Hai cháu chưa từng thấy Tiểu Đồ làm thế như người khác.”

“Có lẽ mấy cô đó không đẹp bằng cháu.” Lư Mễ nhìn sang Đồ Minh, anh cởi áo len ra, kéo cả áo thun thể thao bên trong lên, để lộ da thịt ở bụng. Cơ bụng sáng loáng, Lư Mễ kêu “vãi chưởng” một tiếng, trong lòng kêu gào: Quần tụt xuống dưới thêm một tí! Tôi trả tiền được!

Thím Hai vẫn đang lải nhải ở bên cạnh: “Có một, hai người y như người nổi tiếng ấy...”

“Thím Hai!” Lư Mễ giậm chân: “Cháu không tám với thím nữa nha!”

Cô chạy đến trước mặt Đồ Minh, chào hỏi: “Chào anh đại, hôm nay ngài cũng đến chơi bóng à?” Mắt dán vào eo anh, eo đẹp quá!

“Không phải đăng ký công khai trong nhóm chat rồi sao?” Ý là phần mở màn của cô không được lưu loát lắm.

“Hì hì, tôi muốn chào ngài thôi. Tôi đã đọc hết hai quyển tranh liên hoàn rồi, hay lắm luôn. Ngài còn nữa không? Có thì tặng tôi đi, tôi tự đến lấy cũng được.”

“Hết rồi.” Hết thật.

Hôm qua Đồ Minh thấy cô thích, tối qua đã tìm khắp căn nhà ở Di Hòa Viên của mình, nghĩ rằng tìm thấy thì tặng cô luôn, nhưng anh không tìm thấy quyển nào cả. Anh nhớ mang máng hình như vẫn còn, không ở Ngũ Đạo Khẩu thì ở Di Hòa Viên, nhưng thật sự không còn nữa.

“Không sao đâu. Sấp hôm qua cũng đủ cho tôi đọc một thời gian dài. Cảm ơn anh đại nhiều.” Lư Mễ cảm ơn anh: “Tôi bỏ một khoản lớn để mời huấn luyện viên cá nhân, lát nữa không chơi với mọi người đâu. Chờ tôi luyện tập thành cao thủ, tôi sẽ hạ đo ván từng người các anh.”

Đồ Minh nghe cô nói “hạ đo ván từng người các anh” thì liếc cô một cái: “Cô hiếu thắng vậy cơ à? Thế tại lại chểnh mảng trong công việc thế?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



...

Lư Mễ bị anh hỏi thì sững người. Cô còn nghĩ tối qua anh đại tặng tranh liên hoàn cho cô có nghĩa là tình bạn giữa bọn họ đã tiến thêm một bước, giờ thì hay rồi, vẫn loanh quanh tại chỗ!

Lư Mễ thật sự không thể hiểu Đồ Minh nổi, cô hỏi Diêu Lộ An: [Anh nói xem, liệu có khả năng Will ly hôn là vì anh ta không thích phụ nữ không?]

[?] Diêu Lộ An nhắn lại một dấu chấm hỏi, ngay sau đó là một chuỗi ha ha ha, tiếp sau đó là: [Hay là thế này nhé, tôi giới thiệu người yêu cho cô, cô đừng mong nhớ Đồ Minh nữa. Hai người không phải người trên cùng một con đường, không cùng bước vào một mái nhà được, muốn lên cùng một cái giường cũng hơi khó. Đồ Minh không thích kiểu người như cô.]

[Xem anh nói gì kìa, anh ta thích người thế nào quan trọng sao? Tôi chẳng thích kiểu người như anh ta, nhưng chẳng phải vẫn mong nhớ anh ta đó sao?] Lư Mễ không phục, Đồ Minh thích kiểu người thế nào? Như vợ cũ của anh à? Cô không giả vờ được như thế đâu! Cô cứ thế này thôi, nhưng được cái là cô không biết nản là gì, cuộc đời còn dài, sốt ruột làm chi!

[Không muốn chịu thua thế à!]

[Chủ yếu là muốn thắng được bộ đồ*.] Cô đưa điện thoại cho thím Hai rồi đi tìm huấn luyện viên cá nhân.

*Lư Mễ từng cá với Diêu Lộ An, nếu cô cưa đổ Đồ Minh thì Diêu Lộ An sẽ tặng cô bộ đồ chạy mô tô cao cấp (chương 18).

Hai người ở rìa sân, huấn luyện viên ném bóng cho cô đánh, không di chuyển, chỉ đứng một chỗ luyện đánh bóng. Đánh được mấy phát, Lư Mễ đã thấy chán, nghĩ thầm cái này có gì vui đâu, cô hơi muốn bỏ gánh giữa chừng, nhưng lại nghĩ mình đã lỡ chém gió với Đồ Minh rồi nên lại cắn răng tập luyện tiếp.

May mà huấn luyện viên khá là đẹp trai, cười lên cái là lộ ra hàm răng trắng bóc, một chàng trai trẻ tuổi rất hăng hái, rất được các cô gái yêu thích. Lư Mễ hoạt ngôn, tán gẫu pha trò với huấn luyện viên: “Bao lớn rồi?”

“Mới hai mươi ba à? Oa, đúng thời kỳ tuyệt vời! Cậu đẹp trai thế này, có không ít cô gái theo đuổi cậu đâu nhỉ?”

“Bình thường hay làm gì?”

“Chơi tennis còn chơi cả bóng rổ nữa, hình thể chắc không tệ nhỉ?” Lư Mễ đánh một phát nữa, liếc nhìn huấn luyện viên.

Chàng trai đỏ bừng mặt lên, hệt như nghĩ tới chuyện gì không thể nói cho người khác biết. Lư Mễ chậc một tiếng, nghĩ thầm cậu em này tốt thật đấy, về cô sẽ hỏi Lư Tình xem cô ấy có thích không. Trong đầu cô lúc nào cũng toàn chuyện không đứng đắn, đều là những chuyện vặt vãnh về những người xung quanh.

“Có bạn gái chưa?” Lư Mễ lại hỏi.

Sân bóng rộng như thế, mỗi một câu cô trêu chọc huấn luyện viên cá nhân đều được mọi người nghe thấy rõ ràng. Tới câu “Có bạn gái chưa?”, Đại Lương mở miệng: “Lư Mễ ơi, cô học chơi bóng hay tìm người yêu thế!”

“Không thể để lỡ cái nào hết!” Lư Mễ đánh thêm phát bóng nữa.

Cô nói nhiều, huấn luyện viên nhìn cô mà đỏ mặt, hoàn toàn không thể dạy cô đàng hoàng, cuối cùng tư thế đánh trái tay không đúng, tư thế đứng cũng không ổn. Giữa chừng nghỉ ngơi, cả đám người túm tụm lại uống nước. Lư Mễ ngồi bên cạnh Đồ Minh, mồ hôi nhễ nhại, làn da trắng mịn, hệt như được đắp một lớp men sứ trắng, còn có vẻ hồng hào, rất đẹp.

“Cô thuê huấn luyện viên cá nhân hết bao nhiêu tiền vậy?” Đồ Minh hỏi cô.

“Ba trăm tệ một giờ, thế nào? Đẹp trai không?”

Đồ Minh nghĩ thầm chỉ có người đầu to như cô mới thuê huấn luyện viên cá nhân ba trăm tệ một giờ thôi, ngay cả tư thế đứng cũng dạy sai, tư thế đánh bóng thì khó coi, ngày mai cô không bị đau cánh tay thì coi như cô thắng.

“Cô qua đây, cầm vợt tennis của cô theo.”

“Hả?”

“Mau lên.”

Lư Mễ tung tăng hớn hở trong lòng, cảm thấy chiêu này có tác dụng. Đồ Minh không nhìn nổi người khác lừa bịp, cuối cùng vẫn bị cuốn vào chuyện này. Cô đi theo anh, hai người tới một góc không có ai.

Đồ Minh đứng đối diện cô, tay cầm vợt tennis, nghiêm túc vung lên: “Đây là đánh thuận tay.”

Anh vung thêm cái nữa: “Đây là đánh trái tay.”

Lư Mễ vung theo anh hai lần mà đều không bắt được trọng điểm, còn cố ý hỏi anh: “Đúng chưa?”

“Chưa đúng.”

Đồ Minh đứng ở phía sau cô, giữ cánh tay cô rồi đập, để cô học cách dùng sức. Lòng bàn tay anh rất nóng, xuyên qua áo thể thao truyền vào cơ thể Lư Mễ, mức độ vừa phải. Thế này thì chơi bóng thế nào được nữa, Lư Mễ thay lòng đổi dạ, hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi viên giặt thơm dịu trên áo anh.

“Vậy là được.” Đồ Minh buông tay ra, ngồi xổm xuống, đưa vợt bóng tennis vào giữa hai chân cô, khẽ gõ: “Dạng ra.”

“Dạng chỗ nào?” Lư Mễ mở miệng nói bậy ngay được, nhìn thấy Đồ Minh ngẩng đầu lên nhìn mình với biểu cảm nghiêm túc thì cô vội vàng im miệng, hơi mở rộng chân ra: “Thế này đúng không?”

“Ừ.”

Đồ Minh nhìn cô đập bóng vào tường mấy lần, tốt hơn vừa nãy nhiều, anh nói: “Tập luyện nhiều vào, tìm cảm giác.”



“Tôi thấy học với ngài nhanh hơn, hay là ngài dạy tôi nhé? Lát nữa chơi xong thì ngài chừa cho tôi chút thời gian.”

“Tôi có hẹn rồi, hôm nay không dạy được.”

“Thế hôm nào ngài không có hẹn?”

“Hai tháng sau.”

“Sao ngài không nói năm sau luôn đi?”

Lư Mễ không nhịn được đấu võ mồm với anh, Đồ Minh thì nghĩ một lúc, nói: “Quả thực phải đến tận năm sau đấy. Học hành đàng hoàng với huấn luyện viên cá nhân của cô đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh đi khỏi đó.

Trong lúc tiếp tục tập luyện đánh bóng, Lư Mễ hơi mất tập trung, cô cứ cảm thấy Đồ Minh đang đứng sau lưng cô. Cô quay lại tìm anh thì lần này hay rồi, mẹ nó chứ anh đứng sau lưng người phụ nữ khác, dùng tư thế y như vậy dạy thành viên khác!

Vừa nãy cô còn thấy mình được ưu ái, giờ người ta đối xử với ai cũng như nhau. Tuyệt vời quá!

Lư Mễ quay đầu lại, trong lòng mắng Đồ Minh mười nghìn câu, với cái nết này của ngài thì đừng nói vợ cũ của ngài nghi ngờ ngài ngoại tình, có là ai cũng nghi ngờ thôi. Chỉ có ngài có lòng thương người thôi à, ai không biết dạy người khác chứ. Ngài có lòng thương người sao ngài không mở lớp dạy miễn phí luôn đi!

Cô mắng một lúc lâu mới ngớ ra, người ta là đàn ông đã ly dị, đang ở trạng thái độc thân, anh thích dạy ai thì dạy, cô quản cái quần ấy! Tâm trạng Lư Mễ tuột dốc, ném vợt tennis xuống: “Không đánh nữa, mệt rồi. Tôi chuyển khoản cho cậu nhé.”

“Được.”

Lư Mễ tức giận rất rõ ràng, thể hiện ra mặt, huấn luyện viên cá nhân tưởng mình làm sai gì nên hỏi cô: “Có phải do tôi dạy không tốt không chị Lư?”

“Nói linh tinh! Cậu dạy tốt lắm. Tôi bị khùng đấy, cứ mặc kệ tôi. Còn nữa, đừng gọi chị, không thân thiết gì hết.”

Cô thay quần áo xong đi ra thì thấy đội bóng đang dọn dẹp chuẩn bị giải tán.

Hôm nay ai cũng có chuyện riêng, không đi liên hoan. Lư Mễ hơi muốn bơ Đồ Minh, vẫy tay với mọi người rồi kéo tay thím Hai lên xe: “Chú Hai đang ở nhà bố mẹ cháu, hai chúng ta cũng tới đó, họ muốn ăn đồ ngon mà giấu chúng ta, không có cửa đâu!”

Cô cài dây an toàn, thấy Đồ Minh lên chiếc xe đen của anh.

“Mắt nhìn người của Lư Mễ không tệ nha, theo thím Hai thấy, Tiểu Đồ tốt hơn Trương Kình nhiều. Ít nhất để bố mẹ cháu bớt lo.”

“Còn chưa biết gì về nhau mà! Tính anh ta kỳ cục lắm, không dễ cưa.”

“Có gì mà khó, cháu phải tỏ ra yếu đuối, đừng ngày nào cũng vớ được ai là đấu với người ta như con gà chọi. Cháu phải...” Thím Hai lôi hết kỹ năng tóm được chú Hai Lư Mễ hồi còn trẻ ra dạy cô: “Ây da, em bị trẹo chân rồi, anh có thể xem giúp em không? Ở sân bóng thím Hai hay thấy các cô gái lúc thì trẹo chân, lúc thì khó thở, lúc thì đau éo, chắc chắn sẽ có mấy người giả bộ đúng không? Cháu nghĩ xem tại sao người ta lại giả bộ...”

“Còn nữa, đừng lúc nào cũng trông như muốn làm gì người ta. Tiểu Đồ rất chính trực, cháu cứ cà lơ phất phơ với người ta, chắc chắn người ta sẽ đề phòng trong lòng. Cháu phải giả bộ...”

“Tại sao cháu phải giả bộ, cháu lụy đến mức phải giả bộ với anh ta à? Cháu cứ thế này đấy!”

“Cháu nhìn lại cháu đi, không nghe lọt tai đúng không? Thế thì cháu cứ ở đấy mà sốt ruột!”

“Còn lâu cháu mới sốt ruột nhé. Có nhiều đàn ông như thế, ngày nào đó cháu không còn hứng thú sẽ không chơi với anh ta nữa.” Lư Mễ khởi động xe, xoay vô lăng, chạy ra khỏi bãi đỗ xe, đúng lúc đụng phải Đồ Minh cũng cho xe ra. Xe hai người đụng độ nhau ở lối đi, Lư Mễ không muốn cho anh đi trước, loay hoay ba lần mới điều chỉnh thân xe chạy thẳng được, cô ấn còi rồi chạy vụt mất.

Xe Đồ Minh chạy phía sau xe cô, cô cố ý ép tốc độ, nhìn Đồ Minh qua kính chiếu hậu, ông anh này chẳng vội vã chút nào. Lư Mễ cũng không vội, cứ dây dưa đi, dù sao bây giờ cũng không có xe khác.

“Thím Hai vừa khuyên cháu tỏ ra yếu đuối, cháu thì hay rồi, ganh đua trong chuyện lái xe luôn.” Thím Hai ngồi cạnh cười ha ha, thím ấy cảm thấy tuổi trẻ thật thú vị. Lư Mễ nghiêm túc thật rồi, mà bản thân cô lại chẳng hay biết.

Lư Mễ cảm thấy không xả cơn giận trong lòng ra được, cô dừng xe lại, xuống xe, đi tới trước xe Đồ Minh, gõ cửa sổ xe anh.

Đồ Minh hạ cửa xe xuống: “Sao thế?”

“Sau này có mặt tôi trên sân thì anh đừng dạy người khác chơi bóng, nghe rõ chưa? Tôi không vui.” Lư Mễ nghiêm túc một cách hiếm có: “Anh không thích tôi, tôi chấp nhận, tôi cũng không định thích anh nữa, nhưng anh phải cho tôi thời gian thích nghi chứ. Anh dạy người khác ngay trước mặt tôi, anh đang ra oai, anh không tôn trọng tôi, như thế là không được!” Lư Mễ có một đống học thuyết xằng bậy vớ vẩn, dù sao cô không vui thì cô sẽ không để Đồ Minh dễ chịu: “Anh phải giữ khoảng cách với người khác khi ở trước mặt tôi. Anh càng thân mật với người khác, tôi càng hiếu thắng, tôi mà hiếu thắng thì tôi sẽ muốn làm bậy với anh. Nếu anh muốn thoát khỏi tôi sớm thì đừng kích thích tôi.” Lư Mễ nói câu cuối cùng xong thì nhận ra mấy lời ba láp ba xàm của mình chẳng logic tẹo nào. Cô phì cười, tự chọc mình cười luôn.

Đồ Minh nghe cô nói một tràng dài, cảm thấy rất mới lạ. Anh định mở miệng nói lý lẽ với cô thì cô lại phì cười. Thôi, không cần nói lý lẽ nữa.

“Đằng sau có xe.” Đồ Minh nhắc nhở cô.

“Được, nhớ kỹ đấy, tránh xa các cô gái ra!” Lư Mễ bổ sung một câu hung dữ rồi đi mất.

Từ nhỏ cô đã vậy rồi, không chịu ấm ức nổi. Cô không vui thì cô sẽ nói ra. Cô chưa bao giờ để người khác phải đoán, chẳng ai là con giun trong bụng người khác cả, đoán gì mà đoán! Mặc kệ lý lẽ có đúng không! Dù sao cô sẽ không làm hũ nút! Cô nói xong, tâm trạng tốt lên hẳn, giẫm chân ga phóng đi.

Đồ Minh ở phía sau nhìn cô nghênh ngang rời đi, xe của cô giống y như con người cô, đều mang theo cả tâm trạng của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.