Bố mẹ Đồ Minh sống ở trong trường. Hai ông bà ở trường đại học cả đời, giao lưu với tri thức, không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài, rất hiếm có trong thời đại này.
Thật ra Đồ Minh rất giống bố mẹ, anh gần như chưa từng rời khỏi mảnh đất này. Mẫu giáo, tiểu học, trung học, đại học, anh đều quanh quẩn trong khu vực rộng năm kilomet vuông ấy. Sau khi tốt nghiệp, anh ở lại trường dạy học hai năm. Trong mắt bố mẹ, lần phản nghịch duy nhất của anh là từ chức ở trường, bước vào doanh nghiệp ngoài xã hội.
Nhà bố mẹ rất yên tĩnh.
Hai ông bà sống trong căn nhà bảy mươi mét vuông không quá chật hẹp, họ chưa từng có ý nghĩ sẽ dọn đi nơi khác, bởi cứ thế này cũng rất tốt. Dường như người nhà họ Đồ đều không có ham muốn vật chất quá mạnh mẽ, nói cho cùng, trong xương tủy bọn họ vẫn có sự thanh cao của người trí thức, mà sự thanh cao ấy còn di truyền.
Sau khi vào nhà, Đồ Minh thấy bố anh Đồ Yến Lương đang xem thời sự, mẹ anh Dịch Vãn Thu đang tưới hoa.
Dịch Vãn Thu thấy anh tới thì bảo anh đi rửa tay, vô tình nhìn thấy khóe miệng anh bị rách thì lấy làm lạ, bà bèn hỏi: “Miệng con bị sao thế?”
“Đánh nhau.” Đồ Minh trả lời qua loa, anh thấy bị thương không có gì to tát cả nhưng sợ ông bà chuyện bé xé ra to.
“Đánh nhau? Đánh nhau với ai?”
“Có người quấy rối cấp dưới của con nên con giúp đỡ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-hoat-ngon/3710044/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.