Đồ Minh giao nhiệm vụ kết nối buổi đào tạo cho Lư Mễ thật.
Lư Mễ nhận việc xong, nhìn văn bản trên màn hình, mỗi người trong tài liệu đều có cá tính riêng, khác với các thầy cô đào tạo truyền thống. Cô tiện tay lên mạng tìm thử, quả nhiên đều là người phi phàm.
Cô gửi ảnh một người trong số đó cho Thượng Chi Đào: [Em nhìn coi, có giống con lừa bướng bỉnh không?]
Thượng Chi Đào mở ra xem, người đàn ông mang biểu cảm căm phẫn, khỏi nói chứ trông hơi giống thật, cô ấy phì cười: [Giống.]
“Will gửi hết mấy người đàn ông này cho chị, bảo chị phối hợp với phòng đào tạo để tổ chức một buổi cho mấy người này trao đổi giao lưu với mọi người, bảo là muốn mở rộng giới hạn thẩm mỹ và mở mang tầm mắt, chậc chậc. Người đàn ông này, có vẻ rất đỉnh.” Lư Mễ lại nói hươu nói vượn: “Will như thế mà bạn bè anh ta đều rất tuyệt.”
“Chia tay rồi, tự do rồi, muốn ngủ với ai thì ngủ.” Thượng Chi Đào phối hợp nói hươu nói vượn với cô, bạn bè thân thiết ở cạnh nhau gì cũng nói được, đồng thời còn có thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả.
“Đừng dỗ dành chị nữa, chị ổn rồi.” Lư Mễ mạnh miệng. Ở bên nhau mấy năm, sao mà nói ổn là ổn ngay được? Nhưng trong lòng cô có chuyện gì, dù buồn đến đâu thì ban ngày vẫn như người không bị làm sao vậy. Như lời Lư Quốc Khánh nói là: yêu đương ấy à, phải yêu nhiều mối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-hoat-ngon/3710042/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.